Nàng Bách Ngọc Lan, nghe tên thì có vẻ trong sáng nhưng nàng lại ngược lại, là một người trời không sợ, đất cũng chẳng sợ, nói chung nàng vô cùng quậy. Anh trai nàng cũng chẳng kém, cùng nàng đi chơi khắp tứ phương, ba mẹ cũng chẳng thèm nói. Nhưng vì ham chơi, nên đã chạm vào ngọc thần. Khi nàng chạm vào mảnh ngọc thì bẫy đặt ở hầm địa lập tức xuất hiện nàng cảm thấy thân mình mềm nhũn và một mảng màu đen trước mặt. Một luồng sáng kì ảo hiện ra và chân nàng hụt vào một hố sâu, nàng rơi xuống đó và bị xuyên không về thời cổ đại.
Lúc tỉnh dậy nàng phát hiện ra dung mạo phải gọi là tuyệt thế giai nhân, mày cong lá liễu, mũi cao thanh toát, môi nhỏ nhắn như hoa anh đào, làn da trắng trong như tuyết, tóc đen mượt óng ả, đặc biệt là đôi mắt, trong như nước hồ thu. Kí ức của thân thể này cũng xuất hiện trong đầu nàng, nàng đương là Bách Lệ Băng là khuê nữ của Bách tể tướng, hiện là hoàng phi đương triều. Là một người hiền lành , ko có dã tâm, nhưng bị hãm hại bởi đám phi tần chốn hậu cung. Bách Lệ Băng đã chết ,hồn của Bạch Ngọc Lan nhập vào.
Sau một hồi chấn tỉnh, nàng nhìn kĩ lại mình, cười tươi vui vẻ, cũng được, đã vậy ở đây chơi cũng vui. Đã vậy, nàng quyết định ở trong thân thể này chơi đùa một chút. Nhưng Bách Lệ Băng thấy tim mình rung động lạ thường với vị hoàng thượng, nam nhân này quả thật là yêu nghiệt mà, đẹp đến say hồn luôn, ,mũi thẳng tắp, mày rậm tựa kiếm, mặt trơn nhẵn, môi mỏng đào hoa, đúng là mĩ nam mà, nếu ở thời hiện đại thì không làm người mẫu cũng phải làm người nổi tiếng. Còn nam nhân kia thì miệng giật giật vài cái mạnh mẽ nhìn nữ nhân trước mặt… Hắn thề đây là lần đầu tiên hắn rung động trước nữ nhân…
Bình luận truyện