Trước kia văn quan là thư đồng của hoàng đế, so với hoàng đế lớn hơn một chút. Kỹ xảo đánh người của hoàng đế đa phần là học từ tướng quân. Bởi vậy bọn họ đánh nửa ngày, thực lực ngang nhau. Hoàng đế đến thanh lâu, đương nhiên là nam phong quán. Chính xác thì đã rất nhiều năm hoàng đế không đến đây. Một lần đến trong quá khứ, bị chính đội cấm vệ quân của mình bắt được, áp chế hồi cung.
Ngự Sử rất sầu muộn. Thân là một ngôn quan, lý tưởng cả đời của Ngự Sử là có một ngày có thể hoàn thành “Dĩ tử tiến gián” (dùng cái chết để can gián), danh lọt sử xanh. Nhưng mà hắn sinh không đúng thời, gặp một hoàng đế ngoại trừ cuộc sống riêng tư thì không còn gì để chê trách, can gián. Thân là một văn thần, mục tiêu chính trị của Ngự Sử là chỉnh sửa ra một người khiêm tốn biết nghe can gián, hoàng đế thập toàn thập mĩ. Nhưng mà hắn vẫn như cũ sinh không đúng thời, gặp một người am hiểu mọi việc, phi thường lưu manh, khiêm tốn nghe can gián, một hoàng đế kiên quyết không thay đổi.
Vị hoàng đế này hết lần này đến lần khác lừa hắn vào cung rồi giở trò đồi bài, khiến hắn bây giờ chỉ cần nhìn thấy vị kia là đã thở dài ngao ngán… Công lực, cũng thật sự mạnh a…
Bình luận truyện