Hoàng Đấu Chi Đích Nữ Mưu Cung

Chương 2: Đích nữ trọng sinh



Phượng Thất Tầm phảng phất có thể cảm giác được hồn phách chính mình từ trong thân thể rút ra, uyển chuyển nhẹ nhàng treo ở giữa không trung. Nàng nhìn bông tuyết xuyên thấu qua thân thể của mình, dừng ở ung trung trên người Nhân Trệ, cũng dừng ở ung biên, dần dần không tiếng động trên người Thận Nhi.

Quanh thân đột nhiên toả ra ánh sáng ngày càng nhiều, cuộc đời không trải qua bốn mươi năm của nàng.Tất cả đều biến thành một bức hình ảnh xoay xung quanh bên người nàng. Phảng phất rất nhiều thống khổ gây ra ở trên người nàng như sống lại một lần nữa.

Nàng tên Phượng Thất Tầm là nữ nhi con vợ cả Ung Vương phủ. Tổ phụ nàng là người có công lớn trong việc khai quốc. Tam triều nguyên lão, bởi vậy được Phong vương khác họ, quyền khuynh triều dã. Đến đồng lứa phụ thân nàng Phượng Hoàn, sự nghiệp phương bắc Phượng gia đã là người hiểu người không.

Thái sư đương triều Hàn Trọng Long đích trưởng nữ Hàn Huệ Tâm là mẫu thân của nàng, người cũng như tên, huệ chất lan tâm. Hàn Huệ Tâm gả vào Phượng gia trước sau vẫn luôn cùng Phượng Hoàn tôn trọng nhau như khách, làm Phượng phủ đương gia chủ mẫu luôn được lão thái quân khen ngợi.

Phượng Thất Tầm luôn suy nghĩ, ông trời để nàng và Phượng Cửu Dạ đầu thai đến trong bụng Hàn Huệ Tâm, chú định nàng cả đời bi kịch đi! Các nàng là tỷ muội song sinh, nhưng mà Phượng Cửu Dạ sinh ra liền bệnh tật quấn thân, thế cho nên nàng thân thể khoẻ mạnh cũng thành một loại tội lỗi.

Phụ thân mẫu thân sủng ái một mình Cửu Dạ thân thể gầy yếu, lại xem nhẹ nữ nhi con vợ cả là nàng. Nhưng mà Phượng Thất Tầm không để bụng, bởi vì đối với Cửu Dạ áy náy nên vẫn luôn sủng nàng, tất cả đồ tốt đều đem nhường cho nàng. Nàng vĩnh viễn không sợ ngoại nhân gọi là nàng là Ung Vương phủ Đại tiểu thư ương nghạnh, chỉ cần có thể bảo vệ tốt Cửu Dạ, nàng —— không để bụng thanh danh, không để bụng cái gọi là nhân ngôn đáng sợ kia!

Vì cái gì? Vì cái gì nàng sủng ái Cửu Dạ như vậy mà nàng ta lại phản bội nàng? Vì cái gì mình thích Thái Tử mà Cửu Dạ đoạt đi, lại không biết quý trọng? Vì cái gì Cửu Dạ còn muốn cướp đi Hách Liên Diễm cùng hậu vị vốn dĩ thuộc về nàng?

Nhiều câu "Vì cái gì" bồi hồi ở trong lòng, không đếm được, tính cũng bất tận...... Chỉ có hận ý dày đặc lan tràn.

Phượng Thất Tầm đột nhiên nghĩ tới Mẫn An —— con trai của nàng, sự ràng buộc duy nhất của nàng cùng Hách Liên Diễm. Mẫn An ngoan ngoãn đáng yêu, hiểu chuyện dịu ngoan như vậy. Lại bởi vì sinh ra bị vu oan là trọng đồng yêu tinh làm hại quốc, cuối cùng bị ném vào hỏa trung thiêu sống đến chết.

Hắn mới bốn tuổi, mới bốn tuổi thôi! Bọn họ sao lại nhẫn tâm như vậy? Hách Liên Diễm ngươi như thế nào lại bỏ được?

Phượng Cửu Dạ đem thi thể Mẫn An đốt thành than cốc ném đến trước mặt Phượng Thất Tầm, nàng hận không thể nhảy dựng lên bóp chết nữ nhân này, hận không thể ăn thịt nàng, uống máu nàng. Nhưng mà chính Phượng Thất Tầm đã quên, nàng không có tay chân, thậm chí lời chửi rủa Phượng Cửu Dạ —— đều nói không nên lời!

Những cái đó quá thống khổ, giống như là một bàn tay to vô hình, bót chặt trái tim Phượng Thất Tầm. Hiện tại chỉ là một u hồn, vẫn có thể cảm giác được hít thở không thông, đau đớn. Cái loại cảm giác đau thấm cốt tủy này, tiến đến dung hoà vào máu, vĩnh khó có thể quên!

Bỗng dưng, Phượng Thất Tầm cảm giác được một lực lượng cường đại, đem linh hồn của nàng hút vào trong bóng tối vô biên.

Thời điểm một lần nữa tỉnh lại,dưới thân là hòn đá cứng ngắc, xung quanh cây cối đen sì, đỉnh đầu trăng rằm như câu, treo cao ở phía chân trời, vài giờ sơ tản phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Nơi này không phải hoàng cung! Nàng giật giật thân mình, tuy rằng cả người đau đớn nhưng là tay chân vẫn còn. Phượng Thất Tầm lại há miệng thở dốc, thanh âm đã lâu không nghe suýt chút nữa làm nàng rơi nước mắt.

Từ từ! Cái này hoàn cảnh...... Sao lại quen thuộc như vậy?

Phượng Thất Tầm đột nhiên nghĩ tới, nơi này là dưới vực sâu sau núi Tướng Quốc Tự. Nàng biết nơi này là bởi vì năm ấy mười bốn tuổi cùng mẫu thân dâng hương, không cẩn thận ngã xuống huyền nhai.

Nàng ngừng thở, sờ soạng trên người tìm ra một khối bích ngọc, bích ngọc thượng thiết họa ngân câu tìm tự, làm Phượng Thất Tầm bừng tỉnh như cách một thế hệ —— đó là tín vật bên người nàng không rời!

Nói như vậy nàng sống lại, hơn nữa trọng sinh về năm mười bốn tuổi!!!

Khoé môi Phượng Thất Tầm bỗng dưng dương lên tạo thành một nụ cười lạnh hình cung. Nếu như trời xanh cũng không đành lòng nhìn nàng ôm hận mà chết. Giúp nàng trở lại làm người, nàng nhất định phải làm những người đã từng phản bội nàng, trả giá huyết đại giới!

Một đời này, Phượng Thất Tầm nàng thề, thề không đặt chân cung đình, thề không gả hầu môn, thề không đem trái tim này giao cho bất luận kẻ nào!!!

#DaoDao

Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé. ???

Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ?

Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv