Những người khác vừa nghe, biết còn có trò hay để xem, vừa mới đứng lên lại hạ thân mình ngồi xuống, vẻ mặt dù bận vẫn ung dung.
Phượng Hoàn ngại nhiều người ở đây, chính mình làm không tốt thì quá mức bất công, vì thế hỏi: "Ngươi còn muốn tra cái gì?" Câu hỏi này đã ngầm đồng ý Phượng Thất Tầm tiếp tục tra hành vi kia.
Phượng Thất Tầm khẽ cười một tiếng, chậm rãi đi đến trước mặt Cẩn Nhi, cúi người hỏi: "Cẩn Nhi, nếu ngươi biết đó là một thân cây, vì sao phải bôi nhọ ta nói đó là một nam tử?"
"Nô tỳ nói rồi, là... Là nô tỳ nhìn lầm thôi......"
"Nhìn lầm thôi?" Phượng Thất Tầm ngồi dậy hừ lạnh một tiếng, ngữ khí bỗng nhiên lãnh lệ: " Tốt cho một cái cớ đường hoàng, một nha đầu nho nhỏ như ngươi, không xác định đúng sự tình lại to gan dám trình báo lão gia? Nói, ngươi rốt cuộc là bị ai sai sử, ai muốn hãm hại ta?"
Cẩn Nhi thân thể chấn động, vội vàng đem đầu dập xuống đất như trống, "Nô tỳ không có, không có bị người nào sai sử, nô tỳ thật sự chỉ là nhìn lầm thôi......"
"Xem ra ngươi là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Cẩn Nhi, ngươi ở vương phủ ít nhiều cũng bảy tám năm? Trong phủ những thủ đoạn trừng trị hạ nhân, ngươi không trải qua nhưng ít nhiều cũng nghe nói qua đi? Nếu ngươi cứ mạnh miệng như vậy thì đừng có trách ta đem những thủ đoạn đó ra thử qua ở trên người của ngươi! Nói, người làm chủ phía sau là ai?"
Cẩn Nhi sắc mặt trắng bệch, thêm cái trán có vết máu đỏ tươi trông đặc biệt dữ tợn. Theo như lời Phượng Thất Tầm, thủ đoạn trừng phạt hạ nhân Ung Vương phủ nhiều mà phức tạp, hơn nữa cực kỳ tàn nhẫn. So với nhà giam cũng không khác chút nào. Những hình cụ cùng thủ đoạn đó, đủ để cho sống không bằng chết.
"Nô tỳ...... Nô tỳ......"
Nhìn Cẩn Nhi đã hơi do dự, Phượng Thất Tầm vội phóng nhẹ ngữ khí, hướng dẫn từng bước.
"Yên tâm, ta chỉ là muốn tìm ra người chân chính hại ta. Ngươi bất quá là nhất thời hồ đồ, ta sẽ không làm khó dễ ngươi!"
Cẩn Nhi bỗng dưng giương mắt, nhìn chằm chằm Phượng Thất Tầm, phảng phất muốn nhìn ra lời nàng nói là thật hay giả.
"Thật sự, ta thật sự sẽ không làm khó dễ ngươi!"
Cẩn Nhi nuốt một ngụm nước bọt, vừa định mở miệng, Hàn Huệ Tâm đã rời khỏi chỗ ngồi bước nhanh đến, một chân đá vào trên ngực nàng, hung tợn nói: "Tiện nha đầu, Vương phủ Đích tiểu thư là người như ngươi có thể tùy ý bôi nhọ sao? Cửu Dạ từ trước đến nay đối đãi với ngươi không tệ, nàng cùng Thất Tầm là tỷ muội ruột thịt, ngươi là ăn gan hùm mật gấu lạip dám can đảm hủy hoại thanh danh của Thất Tầm, ngươi không muốn sống nữa không quan trọng, chẳng lẽ muốn liên lụy người khác bồi ngươi chết sao?"
Cẩn Nhi nghe vậy, sắc mặt lấp tức mất hết huyết sắc. Nàng lại bắt đầu không ngừng dập đầu "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, nô tỳ bị ma quỷ ám ảnh nên mới bôi nhọ nhị tiểu thư, nô tỳ đáng chết ——"
Khi nói chuyện, Cẩn Nhi thừa dịp đại gia không chú ý, đầu lao tới cây cột đập mạnh một phát.
Sự tình phát sinh quá mức bất ngờ, chờ đến khi mọi người phản ứng lại, Cẩn Nhi đã mềm oặt ngã xuống trên mặt đất. Có hạ nhân tiến lên thử xem một chút, hồi bẩm nói: "Đã tắt thở!"
Di nương các thiếu gia không khỏi hô nhỏ một tiếng, nhát gan như Phượng Di Khanh, đã sợ tới mức run rẩy lên.
Phượng Thất Tầm nhìn thi thể Cẩn Nhi, bỗng dưng quay đầu nhìn về phía Hàn Huệ Tâm, ánh mắt phẫn hận không cam lòng "Phu nhân vì sao phải bức tử Cẩn Nhi?"
Hàn Huệ Tâm xem như nhìn không thất biểu tình chất vấn của Phượng Thất Tầm, ánh mắt khinh miệt liếc mắt một cái nhìn thi thể Cẩn Nhi.
"Tiện nha đầu, dám can đảm bôi nhọ Vương phủ thiên kim, thật là chết cũng không hết tội! Người đâu!"
"Phu nhân!"
"Đem thi thể kéo xuống đi...... Cho chó ăn!"
"Vâng" Hộ viện tiến lên, một người một bên lôi kéo hai chân Cẩn Nhi đi xuống.
#DaoDao
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé. ???
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ?
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️