Nói tiểu bánh bao tính toán mưu kế trong lòng, không, là âm thầm giáo dục lỗ mũi to một chút, phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng vô cùng —— hắn không có dược thảo ~~ lúc ấy thực không nên đem bốn loại dược còn lại đều hạ cho tên đó, phấn ngứa, cảm phấn( trong QT nó ghi là hắt xì phấn >_<) còn chưa tính, những loại dược kia có thể dễ dàng chế lại, nhưng còn phiêu hương ngàn dặm —— nửa tháng trong người như phiêu”Hương” ngàn dặm, cùng một thứ nữa là “rau thu” —— người đã trúng hai loại độc này thì như phiêu mị nhãn, rất khó giải, không có độc gì sánh được. Bất quá, nói vậy người nào đó trong nửa tháng nhất định phấn khích vô cùng ~~~ ( ý ẻm là ẻm dùng hết độc dược cho Phúc Nhĩ Khang rùi, giờ không còn dược nữa)
Tiểu bánh bao nghĩ ngợi hồi lâu, mỉm cười ngọt ngào, làm cho Càn Long vô tình nhìn thấy mà tim đập nhanh hơn một nhịp, tiểu gia hoả này tươi cười như vậy nhất định là đã tính kế trừng phạt thành công tên Phúc Nữi Khang kia đi, từ trong tiềm thức đã khắc sâu bản chất phúc hắc của tiểu gia hoả kia, chợt nhớ tới ngoài cung truyền vào có người nào đó trong nửa tháng đã sống vô cùng thoải mái, phấn khích( thống khổ thì có = =), lộ ra nụ cười sủng nịnh, đứa nhỏ này, đã thấm mệt mà vẫn chưa chịu ăn cơm, bất quá như vậy mới là tiểu bánh bao đáng yêu a —— đây là hình mẫu điển hình cho những ai đã yêu thì tình nhân trong mắt đều hoá Tây Thi đi, bất quá thầy thuốc cư nhiên lại biến thành người hạ dược, không hổ là tiểu bánh bao của ta, ân, lão nhân Thái Thượng Lão Quân cuối cùng cũng có điểm dùng~~
” Hoàng a mã, Vĩnh Tông muốn đi thái y viện ——”, không biết vì sao, trực giác tiểu bánh bao cho rằng Càn Long rất bao dung với hắn, sủng nịnh hắn, mà trên thực tế, trong thời gian đích ở chung vừa qua, cũng quả thật là như thế này, vô luận hắn đưa ra cái gì yêu cầu gì, Càn long đều thỏa mãn hắn, đương nhiên tiểu bánh bao vẫn chưa hiểu sự tình lắm, trước mặt người khác tiểu bánh bao vẫn là ngoan ngoãn nghe lời ~~
Quả nhiên, Càn long xoa xao đầu bọc nhỏ tử, “Tốt ~~” bọc nhỏ tử cả người như nhũn ra, xúc cảm tốt vô cùng, “Bất quá đừng cho người khác biết ngươi giỏi y thuật......”, ta nhân theo phương diện này nghĩ không muốn mưu ma chước quỷ làm tổn thương tổn tiểu bánh bao.
“Ân, ” biết đó là để bảo vệ hắn, bọc nhỏ tử nhu thuận gật đầu dù sao hắn cũng chán ghét phiền toái.
Đảo mắt, tiểu bánh bao hồi cung đã nửa tháng, mỗi ngày Dưỡng Tâm điện, Khôn Trữ cung, Thái y viện cứ ba điểm mà đi một đường, ngày qua ngày đều coi như thư thái, đương nhiên phải xem nhẹ ngũ a ca. Kia ngũ a ca đem Lệnh phi bị cấm chừng, chuyện Nhĩ Khang bị giáng chức toàn bộ quy kết vào lỗi của tiểu bánh bao —— tuy rằng trên phương diện mà nói thì đúng vậy đi, mỗi lần nhìn thấy tiểu bánh bao là hai mắt hướng lên trời hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người bước đi. Vĩnh Tông cũng không để ý, quy củ đi hoàn lễ, liền cười tủm tỉm khi nhìn thấy bóng dáng Phúc Nhĩ Khang cùng Phúc Nhĩ Thái, cũng không để ý Cao Không Cần thay mình ôm uỷ khuất, hắn mới vừa mới trở lại con người toàn vẹn, tâm tình hảo, tạm thời không cùng tên đó so đo, hơn nữa dược của hắn bây giờ còn không chế hảo đâu, còn nhiều thời gian a còn nhiều thời gian~~
Hôm nay, Càn Long hỏi tiểu bánh bao có tham gia hội vây săn(săn thú)hay không—— mỗ Long kiên quyết không thừa nhận chính mình đã uống thuốc dấm chua
Tiểu bánh bao lập tức gật đầu, hắn đang chế dược lại như cũ, vừa lúc cũng đang nhàm chán.
” Muốn đi a ” Càn Long thấy tiểu bánh bao gật đầu như con gà mổ thóc, trong lòng buồn cười,”Vậy mang ngươi cùng hoàng a mã có điều gì tốt sao?” Tiểu bánh bao đậu thật thú vị a.
Đôi mắt đen bóng to tròn tiểu bánh bao linh động, rồi ở trên gương mặt Càn long hôn một cái, sau đó nắm lấy Càn long ống tay áo đích bắt đầu làm nũng, “Hoàng a mã, mang Vĩnh Tông đi với, được không ~~~”
Cảm giác được trên mặt có thứ gì ôn nhuyễn là đôi môi của tiểu bánh bao, Càn long ngây ngẩn cả người, hài tử này...... Lại thấy tiểu bánh nắm ống tay áo hắn làm nũng, kỳ thật đứa nhỏ này căn bản không ý thức được mình làm cái gì đi, “Hảo hảo......” Dù sao hắn không phải là không có cách.
“Cám ơn hoàng a mã, hoàng a mã tốt nhất ——” tiểu bánh bao đem mặt vùi vào trong lòng ngực Càn long, cọ a cọ, che lại nụ cười giảo hoạt trên khuôn mặt.
Ngày hôm sau, Càn long mang theo tiểu bánh bao, còn có các tần phi, hoàng tử, vương thân, đại thần tới bãi săn.
Bọc nhỏ tử ngồi ở long liễn lý( kiệu rồng, tạm dịch như thế thui), ánh mắt không ngừng hướng ra bên ngoài, hắn thật hâm những người cưỡi ngựa bên ngoài, vốn hắn cũng muốn cưỡi, nhưng là trước khi xuất phát Càn long thừa dịp hai người cùng ở chung nói chuyện,Càn Long phi thường không để ý uy nghiêm hoàng đế mà làm bộ dáng đáng thương hề hề, “Vĩnh Tông không thích hoàng a mã sao?”
Lời này từ đâu nói lên? Khóe miệng tiểu bánh bao như co rút, “Hoàng a mã như thế nào lại nói như vậy?”
“Vĩnh tông cư nhiên nhẫn tâm đem hoàng a mã một mình ở trong long liễn lý, một mình đối mặt cô độc, tịch mịch......” Càng nói càng đáng thương.
“......” Tiểu bánh bao không nói gì, người này...... Chờ hắn lấy lại tinh thần, hắn đã ở tại long liễn lý.
Kỳ thật hoàng a mã cũng là phúc hắc a ~~