Mặt Lâm Khỏa Văn đỏ lên, cậu nói như vậy là có ý gì? Cô cố gắng đè nén sự xấu hổ trong lòng để bình tĩnh hỏi ngược lại: “Nếu như hôm nay nam sinh đi cùng Cao Á Uy đến phòng tắm hơi không phải là cậu, cậu khẳng định người đó sẽ ôm tớ sao? Sẽ bắt tớ làm này làm nọ sao?”
Vẻ mặt Trương Sùng Huyền không đổi nhìn gương mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ tức giận của cô, đột nhiên cậu nở nụ cười, nụ cười này lại có chút yêu thương, cậu dùng tay kia móc một vật trong túi quần ra nhét vào tay cô, bàn tay cầm lấy cổ tay cô vẫn không chịu buông ra, từ trong miệng bật ra một giọng nói vô cùng thoải mái: “Nhặt trên đường, hình như con gái dùng rất hợp……. Có thể tớ sẽ phải chuyển trường, tối nay tớ sẽ nhắn địa chỉ QQ của mình cho cậu, cậu nhớ phải liên lạc thường xuyên với tớ đó. Còn nữa, phải nhớ kĩ lời cậu đã nói, trước mười tám tuổi không được nói đến chuyện yêu đương, chăm chỉ học tập mới là một đứa bé ngoan! Lên đi, tớ đi đây.” Cậu nói xong mới buông tay ra.
Lâm Khỏa Văn nói khe khẽ: “Tạm biệt!” rồi chầm chậm chạy lên lầu. Nhà cô ở lầu ba, đứng trước cửa sổ lầu hai, cô len lén khom người ghé mắt vào cửa sổ nhìn xuống dưới, phát hiện Trương Sùng Huyền cũng đang đứng dưới lầu nhìn lên cửa sổ lầu hai, cô giật bắn, không biết cậu có thấy cô không, cô vội tiếp tục chạy lên lầu, cũng không dám dừng lại nữa.
Nằm trên giường, cô vẫn chưa hoàn hồn, cậu sẽ không nghĩ cô là một nữ sinh tùy tiện chứ? Cô mở tay ra, thấy trong lòng bàn tay là một chiếc kẹp tóc màu bạc rất đơn giản thanh lịch, còn được khảm một lớp đá thủy tinh màu tím, Lâm Khỏa Văn cười khẽ: “Trên đường mà có thể nhặt được một vật mắc tiền như vậy sao?” Sau đó lấy kẹp tóc đặt vào trong ngăn kéo, cô vô thức vuốt ve những vật đặt trong ngăn kéo, âm thầm nghĩ: Có lẽ cô cũng nên tặng cho cậu vài thứ.
Sau khi cô lên lầu một lúc lâu, Trương Sùng Huyền mới quay đầu xe rời đi, cậu nhớ lại lời cô vừa nói lúc nãy, đột nhiên cảm thấy nhờ Cao Á Uy hỗ trợ coi chừng cô là một chuyện rất cần thiết, bởi vì người mặt dày trơ tráo vừa kéo vừa ôm con gái như vậy, thật sự không chỉ có một mình cậu.
Lúc ăn cơm tối, Lâm Khỏa Văn làm như vô tình nói về chuyện của cậu: “Mẹ, mẹ có biết Trương Sùng Huyền không? Hình như cậu ấy sắp chuyển trường rồi, có người nói là sẽ đến thành phố N.” Cô vừa nói, vừa dùng đáy mắt lén nhìn mẹ.
Đĩa rau trong tay mẹ Lâm hơi khựng lại, sau đó như bình thường nói: “Thằng bé là con trai của Trương thị trưởng đúng không? Thành phố N rất tốt, phát đạt hơn thành phố X của chúng ta nhiều.”
Ánh mắt ba Lâm nhìn bà có vẻ đăm chiêu, Lâm Khỏa Văn cũng nhìn bà với vẻ đăm chiêu: Hóa ra mẹ cũng chưa quên tình cảm.
Mẹ Lâm hơi thẩn thờ nhìn chằm chằm cơm trong bát, bỗng nhiên bà cười thoải mái, dùng giọng nói mà tất cả mọi người đều nghe được, tự nhủ: “Đêm nay nên gọi điện thoại tiễn lão Trương.”
Ba Lâm khẽ thở phào, Lâm Khỏa Văn cũng thở phào nhẹ nhõm, dứt tình, chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Đêm đó, Lâm Khỏa Văn nhận được tin nhắn của Trương Sùng Huyền, nội dung tin nhắn chỉ là một dãy gồm tám chữ số, Lâm Khỏa Văn vội mở máy tính ra, đăng nhập QQ, tám chữ số ứng với một địa chỉ QQ tên là “Tiểu Trùng” *Có nghĩa là con sâu nhỏ, chữ “Trùng” và chữ “Sùng” khác nghĩa nhưng đồng âm với nhau*. Lâm Khỏa Văn cong miệng cười, nhấn vào nút gia nhập, ở phần thông tin cá nhân viết: “Tiểu Khỏa” *Cái cây nhỏ*, cũng đổi nickname QQ của mình thành “Tiểu Khỏa”. Suy nghĩ một chút cô lại xóa đi, như vậy có phải cô đang bắt chước một cách rõ ràng không nhỉ? Khẽ cắn môi do dự nửa ngày, cuối cùng cô vẫn dùng nickname “Tiểu Khỏa” này. Cô cũng không kiểm tra lại thông tin cá nhân mà kéo chuột thẳng xuống, quả thật, cô là một con đà điểu, một con đà điểu chỉ biết trốn tránh.
Cuối cùng, Lâm Khỏa Văn vẫn không kịp tặng Trương Sùng Huyền bất kì vật gì, bởi vì không quá hai ngày, ba của Trương Sùng Huyền đã đích thân dẫn cậu đến trường để viết đơn chuyển trường.
Chuyện Trương Sùng Huyền chuyển trường cũng không khiến Lâm Khỏa Văn quá khổ sở, thỉnh thoảng cô mới thẩn thờ nhìn những vật đặt trong ngăn kéo, cô cũng không thấy khó hiểu khi mình vẫn có thể tập trung học tập mỗi ngày, có lẽ cô đã quen việc len lén nghĩ đến cậu, có lẽ cô nghĩ nhất định hai người sẽ gặp lại nhau, hoặc có lẽ, tình cảm mà cô dành cho cậu vẫn chưa quá sâu sắc…
Năm ba cao trung lại đối mặt với một lần chia lớp, dựa vào thành tích học tập, các học sinh trong hai mươi hai lớp sẽ được chọn vào các lớp chuyên. Lâm Khỏa Văn được phân đến lớp một, điều khiến cô vui mừng chính là Cao Á Uy cũng được chuyển đến lớp một, cô chưa bao giờ biết hóa ra Cao Á Uy cũng có thực lực như vậy, cô còn tưởng anh ta chỉ biết ăn chơi đàn đúm và đánh nhau.
Khi biết Lâm Khỏa Văn học lớp một, Cao Á Uy liền vui vẻ gửi một tin nhắn vào số di động mới của Trương Sùng Huyền: “Tôi và đại ca học lớp một, yên tâm, tôi sẽ coi chừng cô ấy.”
Tin nhắn trả lời lập tức được gửi đến: “Không được nhìn gần quá!”
Cao Á Uy cười nhạo, anh ta là người đáng tin cậy nhất đó.
Trương Sùng Huyền lo lắng rất đúng chỗ, Cao Á Uy quả nhiên cũng rất đáng tin cậy.
Cán sự Toán học Vương Ngạc của lớp một là một bạn rất hiền lành, cũng là một nam sinh rất hướng ngoại, tuy vóc dáng không phải dạng cao gầy nhưng ngoại hình cũng xem như sáng sủa, cậu ta lại không chút nào che giấu hứng thú của mình với Lâm Khỏa Văn.
“Lâm Khỏa Văn, cái này ngon lắm nè.” Vương Ngạc đặt một túi quà vặt lên bàn Lâm Khỏa Văn.
Cán sự Ngữ văn Phùng Mẫn ngồi cạnh bàn cậu mắng: “Họ Vương kia, cậu lại lấy đồ ăn của tớ đi xum xoe phải không.”
Lâm Khỏa Văn cười cười lịch sự với Vương Ngạc, đang muốn nói cô không ăn, bịch bánh bích quy nhỏ trên bàn đã bị một bàn tay cầm lên, cô ngẩng đầu nhìn, là gương mặt không đứng đắn của Cao Á Uy.
Cao Á Uy dùng một giọng làm người ta buồn nôn, nói: “Bánh bơ xốp Vượng Vượng Tiểu Tiểu ~~ tôi thích cái này nhất!” Anh nói xong thì liếc Vương Ngạc một cái, cầm bánh bơ xốp Tiểu Tiểu quay về chỗ của mình.
Vương Ngạc nhíu mày: Sao cậu ta làm vậy.
Trong giờ học, Lâm Khỏa Văn đang bước xuống cầu thang, đột nhiên cảm giác có người vỗ nhẹ vào đầu mình, cô ngẩng đầu, phát hiện Vương Ngạc đang đứng trên cô hai bậc thang nhìn cô cười, nói thật là, trong lòng cô có chút bất an, thế nhưng cô còn chưa kịp có biểu cảm gì, vai của cô đã bị một người khoát lên, khóe miệng cô giật giật: Lại là Cao Á Uy!
Cao Á Uy không chút khách khí nói với Vương Ngạc: “Lâm Khỏa Văn là em gái của tôi, những người không có bổn phận thì đừng đụng vào em ấy, làm ảnh hưởng tới học tập của người ta.”
Vương Ngạc ngẩn ra, sau đó cười cười không quan tâm, rồi đi thẳng xuống lầu.
Cao Á Uy trừng mắt nhìn bóng lưng của cậu ta, giơ một cái đấm tay lên: “Dám khinh thường tôi?” Anh nói xong thì tiện tay nắm cổ áo của một nam sinh đi ngang qua, kề sát vào mặt cậu ta nói: “Cậu nói xem cái tên họ Vương đó có phải đang khinh thường tôi không?”
Nam sinh ngẩn ra, giãy tay anh ra rồi vội vã đi xuống lầu.
Lâm Khỏa Văn cúi đầu không nói gì, chỉ số thông minh của Cao Á Uy, hình như là vẫn thấp.
“Lâm Khỏa Văn, tối nay lớp mình có giờ báo cáo kinh nghiệm học tập, cậu nói xem tớ nên chọn hình thức trầm lắng, hay là chọn hình thức sôi nổi đây?” Vương Ngạc lại đem đầu tới gần bàn của Lâm Khỏa Văn.
Lâm Khỏa Văn cười yếu ớt, biểu hiện của cậu ta đã quá rõ ràng, thế nhưng cho tới bây giờ người ta chưa từng nói thích cô, cô cũng không thể từ chối được. Còn chưa kịp mở miệng, một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên: “Cậu cứ chọn hình thức câm miệng là được!” Không cần hỏi, chắc chắn là Cao Á Uy.
Vương Ngạc làm vẻ không thèm nói chuyện với anh, rồi kéo đầu trở lại bàn của mình.
Lâm Khỏa Văn buồn cười nhìn Cao Á Uy, rốt cuộc anh ta làm vậy vì cái gì, tại sao lại phải xây một bức tường ngăn cản tình yêu cho cô?
Lúc này trên internet, một người tên là “Tiểu Trùng” và một người tên là “Hộ hoa sứ giả” đang mở một hộp thoại để nói chuyện phiếm.
Hộ hoa sứ giả: “Bạn thân, cậu cũng không biết bây giờ tôi phải cam chịu như thế nào đâu, chỉ vì chuyện tình yêu thần thánh của cậu.”
Hộ hoa sứ giả: “Bạn thân, tôi van cậu, bày tỏ đi, tôi sắp qua đời rồi, hóa ra những người theo đuổi đại ca đều rất ngoan cố.”
Hộ hoa sứ giả: “Bạn thân, cậu nhắn cái gì đi chứ, trong lòng tôi thấy sốt ruột lắm rồi này.”
Tiểu Trùng: “… Anh phiền thật đấy!”
Hộ hoa sứ giả: “Bạn thân, không phải do tôi phiền, mà là cái tên kia, cậu ta dám làm ngơ khi tôi uy hiếp và ngăn cản.”
Tiểu Trùng: “Năng lực của anh chỉ có nhiêu đó thôi sao? Uổng công tôi xem trọng anh như vậy.”
Hộ hoa sứ giả: “… Được, cậu đã nói thế, nếu tôi không giải quyết được tên kia, thì sẽ bị cậu coi thường cho xem.”
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Cao Á Uy đã ném bạn nam ngồi cùng bàn với Lâm Khỏa Văn xuống chỗ ngồi phía sau của mình. Bạn nam có vóc dáng nhỏ bé kia vốn không cam tâm tình nguyện, nhưng khi thấy Cao Á Uy bắt đầu bày con dao dài hơn hai thước của mình ra, mặt cậu ta liền xanh trắng, ngoan ngoãn nghe lời.
Lâm Khỏa Văn vừa bước vào lớp đã thấy Cao Á Uy ngồi chỗ cạnh bàn mình, cô nghi ngờ nhìn anh: “Sao anh lại chạy lên đây?”
Lúc này các bạn học trong lớp đã tới hơn phân nửa, đương nhiên Vương Ngạc cũng tới.
Cao Á Uy vừa thấy hai nhân vật chính đã tới đông đủ, liền từ trong lòng lấy ra một bông hoa hồng đỏ bị ép xẹp lép, nhét vào tay của Lâm Khỏa Văn.
Lâm Khỏa Văn có chút nghẹn cười nhìn hình dạng kì lạ của bông hoa, lại chợt nghe Cao Á Uy dùng một giọng mà cả lớp đều nghe được, nói: “Khỏa Văn dễ thương, anh yêu em, làm bạn gái của anh nhé!”
Lâm Khỏa Văn đực mặt ra nhìn anh ta, lúc này cả lớp đã gần như sôi trào, còn Vương Ngạc thì xanh cả mặt nhìn chằm chằm Lâm Khỏa Văn.
Cao Á Uy cố gắng giật giật khóe miệng về phía của Vương Ngạc, trừng mắt nhìn, Lâm Khỏa Văn bỗng hiểu ý, bật cười nói: “Được, vậy thì thử xem.” Tiếng thét chói tai của cả lớp lại thay nhau nổi lên.
Nụ cười của Cao Á Uy lan ra đầy mặt, ôm Lâm Khỏa Văn lên cao, lúc nãy còn sợ cô không đáp ứng sẽ hỏng chuyện, cái này là diễn kịch thôi, chỉ cần có chừng có mực là được.
Mặc dù có chút điên cuồng, nhưng mà hiệu quả lại tốt ngoài mong đợi, quả thật kể từ đó, mỗi lần Vương Ngạc nhìn thấy Lâm Khỏa Văn đều chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái rồi thôi.
Một ngày, Lâm Khỏa Văn thật sự nhịn không được hỏi: “Làm một tiểu đệ, anh bảo vệ đại ca như vậy thật sự quá chu đáo, anh làm vậy là vì cái gì? Do Đàm Tinh nhờ anh sao?”
Hiếm có dịp Cao Á Uy lại nhìn cô nghiêm trang như vậy, dùng một khẩu khí nghiêm túc không gì sánh được nói với cô: “Thật ra tôi cũng không muốn nói, nhưng quả thật đây không phải là phong cách của tôi, là Trương Sùng Huyền nhờ tôi trông chừng cậu, cậu ta rất thích cậu, cậu cũng cảm nhận được phải không, cũng bởi vì cậu nói trước mười tám tuổi sẽ không nói đến chuyện yêu đương, nên cậu ta mới chờ, nhưng để đề phòng, cậu ta nhắc tôi phải thay cậu ta đề phòng, còn cậu, cậu cũng thích cậu ta đúng không?”
Lâm Khỏa Văn nhìn gương mặt nghiêm túc của anh ta, khóe miệng hơi cong lên, nói: “Muốn biết à? Chờ đến sinh nhật mười tám tuổi tôi sẽ nói cho anh biết.”