Có người nói đời trước quay đầu nhìn lại năm trăm lần, mới chỉ đổi được kiếp này một lần gặp gỡ. Vậy cuối cùng sẽ phải quay đầu nhìn anh bao nhiêu lần, mới đổi lấy được tình yêu từ anh. Chân tình lâu đến nỗi, chính người con gái ấy cũng không rõ cô đã bắt đầu dõi theo anh từ khi nào. Nhìn anh bình an, nhìn anh mỉm cười, thậm chí nhìn anh sầu thương. Không ngờ cũng phát hiện, người lặng thầm không riêng mình cô. Gọi là đơn phương, cũng đúng. Gọi là song phương, cũng không sai. Có thể bởi lẽ nhân duyên quá yên tĩnh, tình cảm lại thầm lặng. Mới không phát hiện ra đối phương sớm một chút...
“Sau khi tiếng chuông vào học vang lên, một tiếng “Báo cáo!” vang vọng ở cửa lớp, tất cả bạn học đều phóng tầm mắt ra phía cửa, người vừa nói là một cậu bạn nhỏ xinh xắn, áo sơ mi gần như ướt đẫm, cậu ta thở hổn hển, cả mặt và cổ đều ướt mồ hôi, quần áo ướt sũng dĩ nhiên cũng là do mồ hôi thấm ướt, gương mặt của cậu ta lại tươi cười, không bởi vì đến muộn mà mảy may lo sợ, đôi mắt đen nhánh vì cười mà cong lên. Cô giáo chuẩn bị giảng bài nhìn cậu ta một cái, bình tĩnh nói: “A, trò Trương Sùng Huyền, tập luyện xong rồi? Mau trở về chỗ ngồi của em đi.”
Cậu ta cười chạy về chỗ ngồi, rất tự nhiên dùng sức vẫy vẫy tóc, mồ hôi bắn ra khắp nơi, ngay cả sách giáo khoa của Lâm Khỏa Văn cũng bị bắn trúng, lại càng không nói đến bạn cùng bàn của cậu ta. Cô bé béo hơi dịch sang một bên, cau mày, ngồi cạnh cô ta, Trương Sùng Huyền có vẻ nhỏ gầy yếu ớt, bề ngang của cô ta ít nhất gấp ba lần cậu. Cậu ta thấy bạn cùng bàn ghét bỏ chùi sách giáo khoa, liền gian xảo nở nụ cười, sau đó lại càng dùng sức lắc lắc đầu, cô bé béo khẽ hô lên, Lâm Khỏa Văn nhìn cậu bé, nhìn thấy đôi mắt đen nhánh lấp lánh, những sợi tóc còn đọng mồ hôi của cậu ta, nhìn thấy cậu cười nghịch ngợm, dường như có vật gì đang chạm vào ngực cô, mặt cô vẫn không có biểu cảm, cứ nhìn cậu như vậy, nhưng sóng lớn trong lòng lại ầm ầm mãnh liệt...”
Bình luận truyện