Yêu - là cùng nhau chung tay đi dưới con đường, là cùng trao cho nhau ngọt môi hôn, là vòng tay yêu thương ôm mãi không rời. Người mình yêu không phải họ, người làm mình cười không phải họ, người làm mình rơi lệ cũng không phải họ. Nhưng người mình đợi chắc chắn là họ. Tại sao lại vậy? Không yêu người thì sao lại đợi người?
Người mà nữ chính yêu không phải anh, người cô quan tâm luôn luôn không phải anh nhưng ngược lại anh luôn đứng lại chờ cô. Khi cô nhận ra tình yêu ấy thì đã quá muộn, tình yêu đó dần chuyển sang thù hận. Với cô nó là tình yêu, với anh nó lại là hận thù. Cô không yêu anh, anh hận cô, cuộc đời đã quá công bằng rồi còn gì. Cô sẽ đợi anh, như chính anh đã đợi cô từ những giây phút trước.
Cô không oán hận, đổ lỗi mọi tội lỗi lên đầu cô, cô cũng không trách anh cứ khơi dậy nỗi đau trong lòng cô.... nhưng tại sao? Phải chăng là sự an bày của ông trời? Ông trời sắp đặt cô phải chờ đợi một người luôn làm khổ mình hay sao? Cô sẽ phải chờ đợi anh đến khi nào? Tình yêu của hai người liệu có chung đường thêm lần nữa hay họ sẽ mãi là đường song song không điểm cắt lối đi chung?
Bình luận truyện