Ánh trăng soi nặt nước, một nỗi buồn thương đến não lòng. Lặng lẽ nhìn lên bầu trời, trong ánh mắt lại hiện lên bóng dáng ai. Một thân cô độc đứng trong trời đất, ánh mắt sáng ngời như vì sao sáng. Vô thức làm cho trái tim ai rung động. Một tay xoay vần trời đất, võ công tái xuất giang hồ. Thân ảnh đứng lặng yên, soi bóng mình dưới mặt hồ lấp lánh ánh trăng. Nhịp điệu buồn tênh nổi lên một khúc tình si. Khiến lòng ai xuyến xao mãi không thấy dứt. Nhờ thướng một người, cuộc đời vốn dĩ tẻ nhạt lại bừng sáng lên sức sống rạng ngời. Vui vẻ đón nhận một thế giới cô độc, hay nhắm mắt tương tư đến bóng dáng ai. Một lần gặp gỡ, cả đời gắn kết thành duyên phận.
Cho dù chỉ là một cái bóng mơ hồ, vẫn nghe ra sự đau lòng trong từng hơi thở. Cùng là cao sang, quyền quý, nhưng một người lại thua một người. Hoàng cung hiểm trở, giang hồ loạn lạc, khắp nơi hỗn độn. Ta nên bước tiếp, hay chính mình hủy hoại mình? Rơi vào bế tắc, sẽ chẳng còn ai đủ tỉnh táo để nhận ra, ai đang ở bên ta. Vẫn là ánh trăng cô tich, vẫn là lòng người tĩnh lặng, vẫn là ánh mắt hướng về một nơi xa xăm. Một lần lại một lần, nguyện ước sẽ mãi mãi tương phùng.
Bình luận truyện