Sáng hôm sau, Giang Tâm Di thức dậy vừa bước xuống lầu đã bắt gặp Giang Tề đang chăm chú nhìn vào một món đồ khá bắt mắt. Nghe thấy tiếng bước chân hắn quay người lại, thấy người tới là Giang Tâm Di liền nhẻm miệng cười.
- Hôm nay em không phải đi học, dậy sớm thế làm gì?
Giang Tâm Di nhún vai, lại tò mò nhìn vào thứ đồ khá tinh tế mà hắn đang cầm trên tay.
- Em không thích ngủ nướng, anh xem đồ gì thú vị mà đến nỗi ngẩn người ra vậy?.
Giang Tề nhìn xuống món đồ trên tay cười nhạt, tiện tay đưa nó cho cô.
- Là thiệp mời đại thọ tám mươi của bà cụ Hạ gia. Kể ra Hạ gia này ở Tân An cũng là một đại gia tộc lớn trăm năm. À, Hạ Nguyên cùng lớp với em cũng xuất thân không tầm thường đâu, hắn là cháu trai dòng chính của Hạ gia đó.
Giang Tề dừng lại nhấp một ngụm cafe rồi nói tiếp.
- Tính ra thì Tân Hoa vốn là trường đại học thuộc hàng top đầu trong nước. Vào học ở đó nếu không phải bản thân rất giỏi thì chính là nhà rất có tiền.
Giang Tâm Di vừa nghe Giang Tề giải thích vừa nhìn lại tấm thiệp trên tay. Nói là thiệp nhưng lại được thiết kế rất tinh tế và tỉ mỉ. Nhìn cứ y như một cuốn sách vậy. Bên ngoài còn mạ một lớp vàng, hoa văn đẹp đẽ sang trọng, thậm chí cô còn cảm thấy rất xa xỉ. Đang lúc Giang Tâm Di còn đang cảm thán sự xa xỉ này thì lại nghe Giang Tề nói tiếp, giọng có chút cợt nhả, lại nói đúng suy nghĩ của cô lúc này.
- Thấy xa xỉ sao? Dù gì thì nhà người ta cũng là đại gia tộc mà. Thiệp đã gửi tới từ mấy ngày trước, nhưng lúc đó trong nhà ta có chút loạn. À, lúc tìm lại được em anh cũng không ngờ em lại vào được Tân Hoa rồi đấy. Em gái anh đúng là rất giỏi.
Giang Tâm Di nghe xong lời cuối cả người đột nhiên có chút cứng đờ, không ai biết được cô đã từng liều mạng học tập thế nào. Trước kia khi chưa chuyển tới Giang Bắc, cô ngoan ngoãn hiểu chuyện, vợ chồng Từ Chính Kính cũng rất quan tâm cô. Nhưng rời khỏi Tân An rồi, mọi chuyện lại hoàn toàn thay đổi.
Giang Tâm Di không hiểu, cô sợ bản thân đã làm sai điều gì khiến cha mẹ phật lòng mà cô không hay biết. Cô rất muốn hỏi, nhưng lại không dám mở lời.
Sau đó, cô càng nghe lời, càng học giỏi nhưng vẫn không thể khiến mọi chuyện quay lại như lúc trước.
Làm con ngoan không thể gây chú ý, cô lại bắt đầu nổi loạn. Vợ chồng Từ Chính Kính cũng nhìn thấy tất cả. Có lẽ họ đã coi đó trò hề của cô, và tất nhiên cũng không có bao nhiêu phản ứng.
Nhưng sau đó nữa, rốt cuộc lương tâm Từ Chính Kính cũng trỗi dậy một chút áy náy, ông ta nói với cô.
- Tâm Di, con nên học hành chăm chỉ, có như vậy sau này mới có thể kiếm nhiều tiền cho chúng ta dưỡng già. Chúng ta càng thân thiết sẽ khiến con càng phân tâm mà sao nhãng việc chính, con hiểu chứ.
Cô gật đầu, cứ thế mỗi lần cô cần tiền đều sẽ nói mua sách, vợ chồng Từ Chính Kính chưa bao giờ hỏi nhiều đều sẽ đưa ngay. Thế nhưng hai người họ chưa từng xem cô mua sách gì, kết quả học tập của cô ra sao.
Cô cảm nhận được tất cả, chỉ là trong thâm tâm vẫn còn chút hi vọng, hi vọng vào những lời Từ Chính Kính nói có một chút là sự thật. Dù chỉ có một chút sự chân thật trong đó thôi, cũng đủ để đáp cho tất cả sự cố gắng của cô rồi.
Cũng thật may, chút hi vọng ít ỏi đó lại giúp cô không đi quá nhầm đường.
Giang Tề thấy cô đột nhiên ngẩn người thì có hơi cau mày. Nghĩ đến những tài liệu mà hắn đã xem về quá khứ của cô, hắn thật sự đau lòng. Lại thầm hận hai kẻ đã gây ra tổn thương cho em gái mình.
- Vốn dĩ chúng ta định ngày mai sẽ trở về Ninh Bắc, nhưng bà nội trước khi ra ngoài đã nói dời lại ngày kia, để tham gia đại tiệc của Hạ gia trước.
Giang Tâm Di biết đây là bà nội muốn để cho cô ra mặt, muốn khẳng định với người trong giới thượng lưu, rằng Giang Tâm Di cô là thành viên chính thức trong nhà họ Giang.
Cô vốn không thích những nơi náo nhiệt, nhưng lúc này sự quan tâm âm thầm của bà nội cùng Giang Tề khiến trong lòng cô cũng dâng lên cảm giác ấm áp. Thả tấm thiệp lên bàn, cô bước ra ngoài tìm bà nội Giang, miệng bâng quơ trả lời.
- Em biết rồi.
Thấy sắc mặt cô đã tốt hơn, Giang Tề thở ra một hơi yên tâm.
- Chiều nay sẽ có người đưa lễ phục tới cho em. Đến ngày mai cũng không cần căng thẳng. Em cứ như thường ngày là được.
Hắn dài dòng khiến Giang Tâm Di bắt đầu thấy có chút phiền. Không đợi hắn nói nhiều thêm, cô đã bước nhanh ra khỏi biệt thự.