Edit: Khiija
Sáng hôm sau tỉnh lại, Lục Gia Ngọc theo bản năng duỗi tay ôm người bên cạnh, lần mò một lúc. Anh xuy một tiếng, xuống giường tìm người, loàm loạn cả đêm, sáng ra lại chạy mất.
Cuối cùng bắt được người trong bếp.
Tiểu Mê và Lưu Dật vừa ăn sáng vừa nhìn cô nấu đồ hộp, bình thủy tinh óng ánh đựng đầy cherry căng mọng, những ngón tay tinh tế cầm bình tựa hồ còn ngọt hơn cả mật đường bên trong.
Đổ đầy bình, cô buông xuống tiếp tục nấu quýt.
"Hai người nhìn gì?"
Lưu Dật bị ánh mắt lạnh lùng dọa sợ, nhanh chóng thu tầm mắt không nhìn cô nữa, trong lòng anh ta vẫn thắc mắc, chắc chắn từng gặp cô ấy ở đâu rồi, nhưng lại không nhớ ra cô đã từng đến tiệm. Tiểu Mê lười để ý đến Lục Gia Ngọc, cậu thuận tay nhặt luôn cái bánh bao cuối cùng trước mặt anh.
Vưu Cẩn Vi nghe tiếng anh, ngẩng đầu nhìn rồi nhẹ nói: "Sáng nay công ty có chút việc, em đi làm trước, hộp hoa quả tối mới ăn được."
Lục Gia Ngọc khựng lại, lườm cô gái sắc mặt vẫn như thường kia.
Cô tựa hồ đã quên hết chuyện tối qua, không nhớ được tại sao lại gọi anh là cún, tại sao không chịu nhận mình có bạn trai, tại sao lại muốn cõng, lại còn quên cả lời hứa cùng cô đến bệnh viện của anh.
Đúng là quên hết rồi.
Chậc, thật là vô lương tâm.
"Biết đường không?"
Lục Gia Ngọc trêu.
Vưu Cẩn Vi mỉm cười: "Biết, em đi trước đây."
Tiểu Mê đứng dậy: "Vưu Vưu, em tiễn chị."
Lục Gia Ngọc nhìn bóng dáng cô vội vàng rời đi, trong lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác bị vứt bỏ, hôm qua bị lăn lộn cả đêm, trời vừa sáng thì trở mặt không thèm nhận. Nghĩ vậy, anh thoáng thấy dưới đất có gì đó, là khuyên tai cô bị rơi. Anh định nhặt lên thì nghĩ đến sắc mặt vô tình vừa nãy liền đá đá ghế Lưu Dật.
"Đưa cho cô ấy."
Anh chỉ chỉ khuyên tai.
Lưu Dật cả kinh, thử thăm dò nhặt khuyên tai lên, thấy Lục Gia Ngọc không có phản ứng gì mới vội vàng đuổi theo hai người kia, chạy ra đúng lúc tiểu Mê vừa chuẩn bị đóng cổng.
"Tiểu Mê, đợi chút."
Anh ta chạy nhanh ra mở cửa.
'Kẽo kẹt.' tiếng cửa gỗ vang lên.
Khung cảnh giống hệt như sáng hôm đó, tuyết rơi dày, anh ta vừa lầm bầm oán giận Lục Gia Ngọc không chịu làm việc vừa ra mở cửa. Cửa vừa mở anh ta liền chạm phải ánh mắt xinh đẹp, lúc đó cô cũng quay đầu nhìn lại thế này, đôi mắt thanh thuần sạch sẽ như bông tuyết đầu mùa.
Lưu Dật ngơ ngác đưa hoa tai ra, ngơ ngác quay vào nhà, cho đến khi Lục Gia Ngọc đi qua hỏi anh đưa đồ chưa, anh ta gật gật đầu.
"Chưa tỉnh ngủ à?"
Lục Gia Ngọc lườm cho một cái.
Lưu Dật bỗng hoàn hồn, đối diện với đôi mắt hẹp dài đang lạnh lùng chiếu tới, anh ta nuốt nước miếng, lắp bắp nói: "...Anh, em nghe tiểu Mê nói, anh..anh và Vưu tiểu thư quen nhau ở Nghiệp Lăng sao?"
Lục Gia Ngọc híp híp mắt: "Thì sao?"
Lưu Dật không ngừng lắc đầu, trong lòng bất ổn, nếu Vưu Cẩn Vi đã từng đến đây tìm Lục Gia Ngọc, vậy khả năng cao là cô đã biết Lục Gia Ngọc từ trước. Cô ấy làm thế nào để trùng hợp đến Nghiệp Lăng như vậy. Lưu Dật nhớ đến lúc đó mở cửa anh ta nói gì đó, hình như anh ta hỏi Lục ca có phải sắp đến Nghiệp Lăng hay không?
Phải không? Anh ta hỏi vậy sao? Rốt cuộc là đã nói gì?
Lưu Dật rơi vào rối rắm, nhỡ đâu Vưu Cẩn Vi vì nghe được anh ta nói nên mới biết hành tung của Lục Gia Ngọc, mới bám theo đến Nghiệp Lăng, vậy...
Anh ta lặng lẽ nhìn Lục Gia Ngọc. Người đàn ông này có khi sẽ phát điên mất.
Không, biết đâu chừng đó chỉ là trùng hợp thôi, Lưu Dật tự an ủi chính mình. Nghĩ tới nghĩ lui càng cảm thấy bất an, cuối cùng anh ta mở máy tính ra xem camera an ninh.
- -
Vưu Cẩn Vi không đến phòng làm việc, cô một mình bắt xe đến bệnh viện.
Chuyện lúc rạng sáng cô đều nhớ, vì nhớ rõ nên mới muốn một mình đi, cô không muốn Lục Gia Ngọc sẽ xuất hiện trước mặt bà ngoại.
Tần Niệm Phù đã sắp thi vào cao trung*. Vưu Cẩn Vi dựa vào chút ít hiểu biết của mình với Tần Vãn Ngọc đoán rằng bà sẽ tự mình đưa Tần Niệm Phù đến trường học, những chuyện liên quan đến các con từ trước đến nay bà luôn tự mình làm.
**Đính chính: Tần Niệm Phù và Lục Gia Doanh đều đang học sơ tam – lớp 9. Chia đã sửa lại những chi tiết nói về hai nhân vật này. Mong mọi người bỏ qua cho sự ngớ ngẩn của mình.
Tới phòng bệnh, quả nhiên chỉ có mình hộ lý ở cùng bà. Hộ lý vẫn là người chăm sóc bà ở viện điều dưỡng, thấy cô đến dì ấy chào một tiếng Vưu tiểu thư rồi nói chút tình huống của bà ngoại, nói bà vừa ăn xong nên đã ngủ rồi.
Vưu Cẩn Vi ngồi xuống bên dường, nắm tay bà.
Bà ngoại già rồi, khuôn mặt hằn đầy nếp nhăn, da tay cũng đã giãn mỏng, cổ tay bà trống không, tuy không còn nhắc đến chiếc vòng nhưng cô biết bà nhất định chưa hết nhớ thương nó.
Vưu Cẩn Vi rũ mắt, nhẹ nhàng vuốt ve làn da lành lạnh của bà nhỏ giọng thầm thì mấy câu. Cô ngồi được một lát thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Trong lòng Vưu Cẩn Vi nhảy dựng, theo bản năng quay đầu nhìn lại. Thấy người đang hớt hải ở cửa, mới nhẹ nhàng thở ra. Người đứng bên ngoài vui mừng gọi.
"Vưu Vưu!"
Sau gần ba tháng biến mất, cuối cùng Đào Ánh Nhiễm cũng xuất hiện. Cô ấy thật sự muốn nhào đến ôm Vưu Cận Vi khóc to một trận rồi kể lể những khổ đau cô ấy phải trải qua trong ba tháng này, sau đó lại lên án những cuộc đấu tranh khốn cùng giữa cô và gia đình.
Đào Ánh Nhiễm sáp vào làm nũng hai tiếng với cô, rồi nhìn bà ngoại trên giường.
Xem bà xong, cô ấy kéo cô sang một bên tố khổ, cuối cùng còn sốt ruột hỏi thăm: "Vừa nãy sao lại sợ hãi như vậy, tưởng là mẹ cậu hả? "
Vưu Cẩn Vi: "..."
Cô tưởng bị Lục Gia Ngọc phát hiện.
"Không phải, chỉ hơi giật mình thôi." Vưu Cẩn Vi như an ủi vuốt vuốt tóc cô ấy. "Chuyện xem mắt của cậu sao rồi? Đã được dùng điện thoại chưa?"
Đào Ánh Nhiễm bĩu môi: "Giải quyết rồi, mẹ mình quyết định tạm thời buông tha nên tối qua đã trả lại điện thoại. Nhưng mình không gọi được cho cậu, sáng nay đến phòng làm việc hỏi mới biết bà ngoại cậu nằm viện. Đúng rồi, chuyện vòng tay cậu giải quyết được không, mình thấy cậu nhắn tìm được người rồi mà."
Vưu Cẩn Vi muốn nói lại thôi, có chút khó xử.
Đào Ánh Nhiễm: "Không thuận lợi sao?"
Vưu Cẩn Vi chần chờ nói: "Cũng không phải không thuận lợi, mình và người lúc đó... ở bên nhau rồi. Anh ấy bây giờ là bạn trai mình."
Đào Ánh Nhiễm trợn mắt há mồm. Tiểu tiên nữ của cô cứ thế cắm thẳng đầu vào bãi phân trâu??
Chưa đợi cô thoát ra khỏi cú sock này, Vưu Cận Vi lại đâm thêm một nhát nữa. Cô nghe tiểu tiên nữ ngoan ngoãn, vô tội nói: "Nhưng lúc đó là tìm nhầm người."
"...."
"???"
Đòa Ánh Nhiễm trợn to mắt, không thể tin được, hỏi: "Cậu lại lạc đường?"
Vưu Cẩn Vi chớp chớp mắt: "Ừm, nhưng sau đó lại tìm thấy rồi."
Đào Ánh Nhiễm nhất thời chưa tiếp thu được lượng tin tức gây úng não này, khó chịu nói: "Vậy người đàn ông kia là ai? Tên gì? Người ở đâu? Đang làm gì mà cậu lại nhầm?"
Vưu Cẩn Vi nghĩ đến thanh danh của Lục Gia Ngọc khắp Lạc Kinh, im lặng đánh trống lảng: "Khi nào có thời gian sẽ đưa người đến gặp cậu. Mình muốn giải quyết xong chuyện vòng tay đã, mình đến đó rất nhiều lần rồi mà vẫn không gặp được người."
Đào Ánh Nhiễm nghe vậy, thở dài: "Cậu đến đó vào lúc nào?"
Vưu Cẩn Vi: "...Buổi sáng?"
Đào Ánh Nhiễm lại thở dài: "Ôi Vưu Vưu ngốc, mấy tên đó mặt trời chưa xuống núi thì chưa thể rời giường đâu, hai ba giờ chiều cậu đến chưa chắc đã gặp được. Đêm nay mình đưa cậu đi."
Hai người lên kế hoạch vào tối nay, ngồi nhìn bà ngoại thêm một lát mới rời đi.
Đào Ánh Nhiễm một thời gian không gặp Vưu Cẩn Vi, chuyện để nói đã tích đầy bụng nên dứt khoát cùng đến phòng làm việc với cô.
- -
Chiều, Lâm Thơ Đồng đến mở một cuộc họp nhỏ. Vì trên tay Vưu Cẩn Vi còn có đơn hàng cần hoàn thành nên cô không tham dự hạng mục mới, chỉ là ngồi nghe tai này lọt tai kia về dự án phim cổ trang nào đó mà phòng làm việc sẽ nhận, có vài điều khó khăn nhưng sức tuyên truyền về văn hóa lại vô cùng lớn.
Lúc Tan họp, Lâm Thơ Đồng gọi một mình Vưu Cẩn Vi ở lại.
"Thốc Thốc." Lâm Thơ Đồng lo lắng nhìn cô. "Tối qua Lục Gia Ngọc đến đây tìm con, nói rằng con và cậu ta đang yêu đương, thật vậy chăng?"
Vưu Cẩn Vi nhẹ cắn môi, gật đầu: "Tối qua vội đến bệnh viện nên chưa kịp nói với anh ấy. Anh ấy không tìm được em nên mới suốt ruột, xin lỗi cô."
Lâm Thơ Đồng trầm mặc, giáo dưỡng của bà không cho phép bà nói ra những lời không thích hợp, lúc lâu sau mới hỏi: "Cậu ta nghiêm túc sao?"
Lời này hỏi ra, ngay cả bà cũng không dám tin, Lâm Tư Di thích Lục Gia Ngọc lúc ấy bà đã không tán thành. Vậy mà không ngờ chuyện này lại phát sinh ở chỗ Vưu Cẩn Vi, hai người khác nhau một trời một vực, từ tính cách đến gia thế đều không hề có điểm chung nào lại đột nhiên ở bên nhau.
Người như Lục Gia Ngọc sẽ thật sự nghiêm túc sao?
Trong lòng mọi người đều biết rõ là không có khả năng.
Vưu Cẩn Vi nhẹ giọng nói: "Chỉ là quan hệ yêu đương bình thường, có hợp có tan mới là chuyện đương nhiên. Cô giáo, người yên tâm, trong lòng em đều hiểu."
"Còn Vãn Ngọc chỗ kia..."
Lâm Thơ Đồng rất lo lắng về chuyện này, bà biết khúc mắc của hai mẹ con Vưu Cẩn Vi, sợ rằng chuyện này sẽ càng dậu đổ bìm leo. Tần Vãn Ngọc ghét nhất là loại người như Lục Gia Ngọc, mà cậu ta lại còn họ Lục.
Vưu Cẩn Vi rũ mắt, lông mi khẽ run nhưng không nói lời nào.
Lâm Thơ Đồng thấy cô như vậy thì thở dài trong lòng, ngược lại nhắc đến dự án mới: "Hạng mục này chúng ta mới nhận thời gian tương đối gấp, may mắn một số mẫu trước kia vẫn có thể dùng lại. Vốn dĩ định để con tham gia nhưng trong tay con còn có việc.. nên cứ làm xong chuyện kia trước đã nhé."
Tuy nói vậy nhưng Lâm Thơ Đồng cũng có chút khúc mắc. Đây là phim Lâm Tư Di đóng, đáng lẽ không có gì nhưng giữa đường lại nhảy ra một Lục Gia Ngọc, hai cô gái có thể sẽ cảm thấy khó xử nên bà không muốn để chúng đụng mặt nhau.
Chuyện này Lâm Thơ Đồng không nói nhưng Vưu Cẩn Vi vẫn hiểu.
Đào Ánh Nhiễm kê ghế sang ngồi cạnh bàn làm việc của cô, nói nhỏ: "Mọi người đều lén bàn tán, là bộ phim do Lâm Tư Di đóng chính đấy. Vì diễn viên trước không thể diễn nên nửa đường mới đến tìm cô ta."
Vưu Cẩn Vi: "Cô giáo nói cô ấy đang nghỉ phép, cô ấy sẽ nhận lời sao?"
Đào Ánh Nhiễm hừ nhẹ: "Chắc chắn nhận, còn không xem là ai đến tìm cô ta. Chỗ mình có một chút bát quái liên quan đến giới nhà giàu, đảm bảo hấp dẫn. Vưu Vưu, cậu biết Lục Tranh chứ? Đương kim ảnh hậu nhận cúp đến mỏi cả tay đấy nhé, ảnh hậu coi như giúp đỡ bạn bè nên mới đích thân đến tìm Lâm Tư Di. Mà nghe nói địa vị của Lục Tranh trong và ngoài giới đều vô cùng lớn, cậu nghe đến tên Lục Gia Ngọc bao giờ chưa?"
Cô ấy thần thần bí bí nói: "Lục Gia ấy, không biết đã giàu có bao nhiêu đời, từ thời dân quốc đã dựng lên vài xí nghiệp lớn. Hiện nay người đứng đầu là Lục Thanh Xa, mà Lục Tranh lại chính là con gái út của Lục Thanh Xa, tuy đã hơn bốn mươi nhưng vẫn còn độc thân. Được rồi, cái này không phải trọng điểm. Trọng điểm là, bà ấy là cô ruột của người mà Lâm Tư Di thích."
"..."
Không ngờ hai người lần đầu nói về Lục Gia Ngọc lại là đề tài này.
Vưu Cẩn Vi thăm dò: "Chuyện này liên quan gì đến người mà Lâm Tư Di thích?"
Đào Ánh Nhiễm: "Đương nhiên có liên quan! Cậu nghĩ xem vì sao Lục Tranh lại cố ý tìm đến Lâm Tư Di, chắc chắn là vì hai người đó quan hệ rất tốt. Lâm Tư Di thích Lục Gia Ngọc, lại vừa thân thiết với cô anh ta, rõ ràng là muốn tiến vào hào môn làm dâu hiền. Tuy Lâm gia hiện giờ tụt dốc không phanh, nhưng nhờ có cha Lâm Tư Di nên mới cố chống đỡ được."
"Nhưng mà, xét đến cùng thì chuyện này cũng chưa chắc đã thành." Đào Ánh Nhiễm bĩu môi: "Mình gặp Lục Gia Ngọc hai lần, lần nào ấn tượng về anh ta cũng chẳng tốt lành gì, càn quấy ngông cuồng, không xem ai ra gì, một chút giáo dưỡng cũng không có."
Vưu Cẩn Vi theo bản năng nói: "Thật ra anh ấy..."
Cô muốn nói, thật ra anh cũng không đến nỗi như vậy, những gì Đào Ánh Nhiễm thấy chỉ là mặt trái của Lục Gia Ngọc, anh cũng có thứ không muốn để người khác nhìn thấy, nhưng nên nói thể nào khi chỉ mình cô thấy được đây.
"Cậu quen anh ta?"
Đào Ánh Nhiễm hồ nghi hỏi.
Vưu Cẩn Vi suy tư trong chốc lát, nghiêng người bịt miệng Đào Ánh Nhiễm trước rồi mới ghé vào tai cô ấy nói nhỏ. Nói xong, không khí lập tức đóng băng.
Rất nhanh, Đào Ánh Nhiễm phản ứng lại, giãy giụa.
"Ưm Ưm Ưm..."
Cô muốn giết Lục Gia Ngọc!!!
- -
7 giờ tối, trong quán rượu.
Gió lạnh thổi qua chiếc bàn tròn trong góc, Vưu Cẩn Vi nhỏ giọng kể về chuyện trải qua trong hai tháng gần đây, kể ra chính cô cũng không thể tin được những chuyện đó.
Đào Ánh Nhiễm mang vẻ mặt hoảng hốt, cả kinh đến mức chén rượu cũng cầm không vững, cô ấy không thể tin được người trong câu truyện đó là bạn thân Vưu Cẩn Vi của mình: "...Sau đó hai người liền ở bên nhau? Vậy, cậu thích anh ta sao?"
"...Một chút?"
Vưu Cẩn Vi nói.
Đào Ánh Nhiễm uống cạn chén rượu, mất một lúc để bình tĩnh lại: "Như vậy, vậy cậu lập tức...A a a tại sao lại, tức chết tôi rồi! Lục Gia Ngọc là một kẻ điên, mấy người trong vòng đó để chẳng phải người tốt! Nổi tiếng là toàn tra nam!!"
Giới thượng lưu Lạc Kinh được chia làm rất nhiều vòng tròn nhỏ, Đào Ánh Nhiễm từ trước đến nay vẫn luôn tỏ thái độ kính nhi viễn chi* với cái vòng nhỏ của Lục Gia Ngọc, những tên thanh danh thối nát cũng đều trong đó cả, họ lại có quan hệ không tồi với tên Lục Gia Ngọc đó, nghĩ thế thôi cũng thấy anh chẳng thể có chỗ nào tốt được.
*Cái nhìn tôn trọng nhưng đầy xa cách.
Vưu Cẩn Vi nhấp môi, nhẹ nói: "Anh ấy chỉ là tính khí không được tốt, không phải người xấu."
Đào Ánh Nhiễm: "Từ đầu anh ta đã muốn theo đuổi cậu, đương nhiên sẽ làm bộ làm tịch, đợi anh ta ngủ...Khụ Khụ, Vưu Vưu, cậu nói thật đi, hai người đã...ngủ qua chưa?"
Vưu Cẩn Vi nghe vậy, chớp chớp mắt: "Anh ấy nói anh ấy không phải vịt."
Đào Ánh Nhiễm: "..."
Tên này có bệnh sao?
Vưu Cẩn Vi thấy cô ấy tức đến mức lại muốn nốc thêm rượu, vội vàng nói: "Từ từ thôi, không nhắc đến anh ấy nữa, chúng ta đến ngõ Lục Lạc xem thử đi."
Đào Ánh Nhiễm nặng nề hừ một tiếng, bị Vưu Cẩn Vi lôi ra khỏi quán dưới ánh mắt khác thường của người xung quanh.
Đến khu phố buôn bán cạnh ngõ Lục Lạc.
Đang mùa ế ẩm, lại trong giờ hành chính nên người đến đây rất ít. Hai người Vưu Cẩn Vi đến đúng lúc tiệm xăm rảnh rỗi, chủ tiệm là một người đàn ông khoảng 28, để tóc húi cua, trên cánh tay còn xăm một chú đại bàng oai dũng và tất nhiên cổ tay anh ta đang đeo vòng ngọc.
Trong ánh mắt anh ta toát lên vẻ lưu manh hạ lưu nghe Vưu Cẩn Vi trình bày mục đích của mình.
Ông chủ nghe xong thì cười một tiếng, tròng mắt đảo qua đánh giá cô, tùy tiện nói: "Các cô chắc đã hỏi thăm qua mới đến đây, vòng tay này tôi không bán cũng không thể mượn, chỉ để cho bạn gái. Nếu các cô còn..."
"Chúng ta đi!"
Đào Ánh Nhiễm kéo cánh tay Vưu Cẩn Vi xoay người. "Lần trước mình đã thấy anh ta không có ý tốt, dạo một vòng wechat cũng toàn mông với ngực."
Vưu Cẩn Vi khẽ thở dài: "Xem ra vòng tay không thể đòi lại rồi."
Đào Ánh Nhiễm an ủi cô: "Nếu bà ngoại biết cậu vì chiếc vòng mà bị người ta trêu đùa cũng sẽ không vui đâu."
Hai người đang nói chuyện thì điện thoại Vưu Cẩn Vi vang lên. Là Lục Gia Ngọc.
Vưu Cẩn Vi nhìn Đào Ánh Nhiễm một cái, nhận điện thoại, nhỏ giọng nói: "Alo"
Lục Gia Ngọc thẳng thừng: "Phát định vị qua đây, anh đến đón em."
Nói xong lập tức ngắt điện thoại.
Đào Ánh Nhiễm dán tai vào điện thoại cùng nghe nên cuộc hội thoại chui hết vào màng nhĩ cô ấy, cô ấy im lặng nhìn Vưu Cẩn Vi ngoan ngoãn mở bản đồ ra chia sẻ vị trí mà không có chút thái độ nào.
"Mình nói này, sao anh ta mất lịch sự vậy, ngay cả bạn gái cũng như thế."
Đào Ánh Nhiễm liếc mắt coi thường.
Vưu Cẩn Vi bất đắc dĩ cười, ôn nhu nói: "Anh ấy không biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng sẽ đến Nghiệp Lăng thăm mình, lần nào đến ngõ nhỏ cũng sẽ đón mình trước, lại tránh để mình tiếp xúc với mấy người tăm tia anh ấy, mình không nghe điện thoại sẽ suốt ruột tìm mình cả đêm, cũng luôn để ý đến lời nói của mình... Chỉ là, anh ấy không thể hiện ra ngoài mà thôi."
Đào Ánh Nhiễm nhìn Vưu Cẩn Vi nhẹ nhàng kể về Lục Gia Ngọc, ánh sáng lấp lánh trong mắt đều tràn ra bên ngoài, đâu giống như chỉ thích một chút.
Cô nhịn không được nói: "Vưu Vưu, mới có hai tháng thôi, cậu thật tin mình sẽ không yêu anh ta sao?"
Vưu Cẩn Vi nghĩ thầm: Đúng thế, mới hai tháng.
Hai tháng, họ gặp nhau cũng không nhiều lắm nhưng đều là những cảnh tượng khắc sâu vào ký ức, mỗi khung cảnh đều như cái nhìn thoáng qua ở nhỏ Linh Tây lần đó, vội vàng lại không thể quên.
"Chuyện tình cảm khó mà lường trước được."
Chính Vưu Cẩn vi cũng không dám chắc chứ đừng nói phải giải thích với người khác.
Đào Ánh Nhiễm sâu xa thở dài: "Cứ phải là lúc mình không có mặt cơ, nếu không thì Lục Gia Ngọc còn lâu mới có cửa. Thôi, coi như ngủ phải vịt vậy, anh ta nói phải đấy."
"..."
- -
Chiếc Bugatti tím rêu rao, oanh tạc cả con phố.
Người đi đường thi nhau quay đầu nhìn, đoán thử xem sẽ là tuyệt sắc giai nhân nào bước từ trên xe xuống. Cửa xe mở ra, đàn ông khắp chốn đều bĩu môi khinh thường, các cô gái lại không hẹn liếc mắt nhìn nhau.
Như lòng xuân chớm nở của thiếu nữ, tóc người đàn ông là màu hoa anh đào phơi phới. trên người đơn giản là sơ mi trắng quần tây đen, anh trở tay đóng cửa rồi một tay cắm túi, cúi đầu bước về hướng ngõ nhỏ.
Anh tùy tiện tìm chỗ nào đó đứng chơi di động, đốt ngón tay thon dài xinh đẹp cầm điện thoại như bước ra từ truyện tranh, hình ảnh này khiến người ta hoài nghi về độ chân thật của người đang đứng.
[FM: Tới rồi, ra đây.]
[FM: Không muốn anh vào đó?]
[FM: Đừng để anh chờ lâu, anh mà vào đó thì em phải hôn anh một cái.]
*Biệt danh của Lục Gia Ngọc và tiểu Mê sẽ được để tiếng anh. Mint và Find me (tìm anh)
Lúc Vưu Cẩn Vi và Đào Ánh Nhiễm đi ra, Lục Gia Ngọc đang lười biếng dựa vào chú sư tử đá trước ngõ, cà vạt bị anh kéo ra lỏng lẻo treo trên cổ, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, không biết đang xem gì mà cả khóe mắt đuôi mày đều mang theo ý cười, cả người toát lên dáng vẻ nồng đậm của một lãng tử phong lưu. Vài người gần đó đã nóng lòng muốn thử, có người còn rục rịch muốn tiến đến xin wechat của anh.
Đào Ánh Nhiểm nhỏ giọng nói đồ tùy tiện, quay sang Vưu Cẩn Vi: "Thấy không, tra nam đều mang bộ dạng thế này. Nhưng tên này sao càng ngày càng nhuộm mấy màu tóc khoa trương quá vậy, mình tưởng màu đỏ mọng lần trước đã là quá thể rồi chứ."
Vưu Cẩn Vi lẳng lặng ngắm anh, không nhịn được mỉm cười.
Trưa nay khi đang ăn cơm ở nhà ăn dưới tầng phòng làm việc, cô nhìn cây anh đào ven đường đang nở rộ tùy tiện chụp bức hình gửi cho Lục Gia Ngọc, nói mùa xuân đẹp nhất là màu hồng nhạt.
"Lục Gia Ngọc!"
Vưu Cẩn Vi gọi anh, nếu không phải Đào Ánh Nhiễm đang đứng đây thì cô đã nhào qua rồi.
Lục Gia Ngọc cười, nhét điện thoại vào túi quần, theo thói quen giơ tay lên chuẩn bị đón người nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy cô chạy đến, nhấc mắt lên mới thấy cô đang đứng cạnh một người phụ nữ xa lạ. Vưu Cẩn Vi chạy chậm đến dắt lấy tay anh.
"Ai vậy? Người quen?" Lục Gia Ngọc kéo người vào ngực, cúi đầu khoe tóc mới: "Hoa anh đào đẹp hay anh đẹp?"
Vưu Cẩn Vi mím môi cười, nhỏ giọng: "Anh đẹp."
"......"
Đào Ánh Nhiễm thấy mình sắp mù rồi, hai người này là ai vậy, cô gặp qua bao giờ chưa vậy?
Vưu Cẩn Vi nghiêm chỉnh lại, giới thiệu hai người với nhau.
Đào Ánh Nhiễm cười 'Ha Hả' một tiếng: "Đã gặp qua."
Lục Gia Ngọc nhìn cô ấy một cái, hoàn toàn không có ấn tượng, nhưng Vưu Cẩn Vi đang đứng đây nên anh tùy tiện gật gật đầu, hỏi: "Đưa em đi chơi, bạn em có muốn đi không?"
Vưu Cẩn Vi nhìn cô ấy.
"Đi, tất nhiên phải đi."
Đào Ánh Nhiễm cười như không trả lời.
Lục Gia Ngọc từ trước đến nay không quan tâm đến người ngoài, nắm tay Vưu Cẩn Vi đi lấy xe, vừa đi vừa hỏi: "Trời sắp nóng rồi, có phải màu em thích lại sắp đổi không?"
Lúc chuẩn bị mở cửa xe, anh lười biếng nói: "Hôm nay một đống người nói anh sến, sến chỗ nào, chẳng phải là chỉ có một cô bạn gái thích màu mè thôi sao?"
Vưu Cẩn Vi chớp mắt: "Anh muốn biết thật sao?"
Lục Gia Ngọc nghiêng đầu nhìn, híp mắt hỏi: "Mùa hè thích màu gì?"
Vưu Cẩn Vi: "....Màu xanh lục?"
Lục Gia Ngọc: "?"