Nếu không chịu được sự ngược đãi của hiện tại thì chạy trốn vẫn chưa muộn.
Ánh trăng cô độc, mây đen sà thấp.
Một tòa nhà tráng lệ bỗng sừng sững bên đường, biển hiệu "Câu lạc bộ Duệ Sắt" tỏa sáng trong đêm tối, chạy dọc nửa con phố.
Trên cơ thể Trình Diệp Xuyên vẫn còn vương mùi của quán ăn, vội vàng một đường nắm bắt thời gian lẻn vào qua cánh cửa bí mật.
"Lại đến muộn như vậy rồi, ở phòng riêng số 3 có khách nôn mửa, mau đi thu dọn sạch sẽ." Quản đốc nhìn thấy Trình Diệp Xuyên cúi đầu đi tới, cũng không thèm gọi tên cậu.
Trình Diệp Xuyên vẫn ôm chiếc khay vừa mới lấy ra khỏi phòng riêng, chất đầy gạt tàn bẩn, thấp giọng đáp: "Tôi dọn dẹp xong phòng riêng ở đây sẽ qua."
Quản đốc không thèm để ý, tiếp tục ra lệnh: "Hôm nay Lưu Quang có việc, sau mười hai giờ cậu lên phòng riêng cao cấp nhất thay ca trực."
Trình Diệp Xuyên thẫn thờ gật đầu, "Được."
"Xử lí cái mùi trên người cậu xong hãy lên." Giọng nói chán ghét truyền đến sau lưng Trình Diệp Xuyên.
Bất kể là tính cách hay ngoại hình, Trình Diệp Xuyên dường như vẫn luôn là một công cụ mặc người ta sai khiến.
Cơ thể gầy gò ốm yếu, nhìn như sắp gãy xương tới nơi. Sắc trắng nhợt nhạt bao trọn lấy khuôn mặt hốc hác phủ lên một tầng xanh xao, đôi mắt to vô hồn, cả người tràn ngập cảm giác yếu ớt bệnh tật.
Trình Diệp Xuyên biết bản thân chỗ nào cũng không khiến người ta hài lòng, cho nên nếu có thể im lặng làm việc, cậu tuyệt đối sẽ không ngẩng đầu. Sự nhẫn nhục chịu đựng quái gở này, phảng phất như từ khi sinh ra đã không biết nói lời từ chối.
Nhưng nói ra kể cũng lạ, bất luận Trình Diệp Xuyên có cố gắng ẩn mình, che đậy bản thân đến đâu, cuối cùng cậu vẫn trở thành mục tiêu chế nhạo và bắt nạt của đám đông.
Cậu rất cần tiền, để giữ được công việc lương cao này, cậu luôn phải làm phần công việc vượt quá chức trách của mình. Nhưng sự nhẫn nhịn này của cậu chẳng những không được đền đáp bằng sự tôn trọng mà áp lực còn càng ngày càng lớn hơn.
Chiếc gạt tàn đầy tro và đờm của khách dính chặt vào đáy. Trình Diệp Xuyên khó khăn lắm mới rửa sạch, lại vội vàng xách một đống đồ đạc sang phòng riêng bên cạnh.
Cái xô và cây lau nhà không nhẹ, cậu có chút khó chịu xắn tay áo lên, trên cánh tay mảnh dẻ nổi rõ gân xanh, ống tay áo không giữ được bao lâu lại rơi xuống.
Mùi chua chua từ dưới sàn bốc lên, Trình Diệp Xuyên cả ngày chưa có gì vào bụng, axit trong dạ dày trào lên từng đợt.
Cậu kìm nén cảm giác buồn nôn, mỗi một ngóc ngách đều kiểm tra lại nhiều lần, đảm bảo công việc của mình không tạo cơ hội cho người khác tìm ra rắc rối, mới cúi người ra ngoài.
Câu lạc bộ "Duệ Sắt" phân cấp dịch vụ, chỉ những khách hàng có mức tiêu thụ hàng năm trên một triệu nhân dân tệ mới đủ điều kiện vào phòng riêng cấp cao nhất.
Đồng nghiệp đặc biệt nói với cậu, phòng riêng hôm nay đều là những người không thể động vào, lúc vào phục vụ phải cẩn thận, không được phạm bất kỳ sai sót nào.
Trình Diệp Xuyên đẩy xe đẩy vào nhà kho, nhìn độ dài của hóa đơn trong tay còn tưởng là hoá đơn mua đồ miễn phí, giá mỗi chai tối thiểu cũng một nghìn tệ. (~3250717.40 VND - 10/03/2024)
Cái trò tiêu khiển mà người khác uống một ngụm rồi bỏ, lại là thứ mà dù cho cậu có vứt bỏ tôn nghiêm cũng không đánh đổi được.
"Xin hỏi ngài có cần tôi mở giúp bây giờ không ạ?" Trình Diệp Xuyên quỳ một gối bên cạnh bàn, khéo léo sắp xếp tất cả các chai rượu, tay còn lại để sau lưng, cúi đầu hỏi.
Trong phòng riêng ngồi đầy nam nữ đủ loại, thân ảnh quấn quýt, người đàn ông bên cạnh đang nhiệt tình chơi đùa, căn bản không có thời gian đáp lại.
Trình Diệp Xuyên gặp qua đủ loại khách hàng khó tính, không dám quấy rầy, đành phải giữ tư thế chuẩn mực, cứng ngắc cúi người chờ đợi.
"Mở ra hết đi."
Một giọng nam trầm khàn vang lên bên tai Trình Diệp Xuyên.
Vừa nghe thấy thanh âm này, tay đang mở rượu của Trình Diệp Xuyên vô thức dừng lại trong giây lát, đầu óc chưa kịp phản ứng, một cơn rùng mình sinh lý chạy khắp cơ thể.
"Hôm nay Cảnh Hoàn của chúng ta, Cảnh đại thiếu chủ chi! Mọi người cứ thoải mái vui chơi!"
Cảnh Hoàn?
Hai chữ đơn giản lại như quả bom nổ ầm ầm trong đầu Trình Diệp Xuyên.
Nháy mắt, Trình Diệp Xuyên cảm thấy đầu mình như nứt ra, huyết dịch chảy ngược. Giọng nói của người đàn ông vừa rơi xuống, một lần nữa hiện lên trong tâm trí cậu.
Cảnh tượng ăn chơi trác táng trong nháy mắt trở nên xám xịt, khuôn mặt Cảnh Hoàn hiện ra trước mắt cậu, chỉ cần hắn hơi xoay người một chút là có thể nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt như chết của Trình Diệp Xuyên.
"Rót cho mọi người." Người đàn ông cầm điếu thuốc trên tay, ngón tay thon dài tùy ý ra hiệu.
Giọng nói từng khiến cậu sợ hãi vang lên bên tai, cảnh tượng thống khổ năm xưa chốc lát lóe lên, tay rót rượu của Trình Diệp Xuyên không kìm được run lên, cậu ấn chặt nắp vào chai thủy tinh, ngăn không cho rượu tràn ra ngoài.
Giọng nói trầm thấp của đối phương vẫn đang đùa giỡn, tựa như không để ý, vẫn cùng người khác trò chuyện như cũ.
Trình Diệp Xuyên lo lắng bất an cúi đầu, như đang nhìn xuống vực sâu thăm thẳm.
Rõ ràng cậu đã trốn tránh lâu như vậy, sống một cuộc sống hèn mọn không dính dáng đến thế giới của Cảnh Hoàn, tại sao ông trời vẫn trêu đùa cậu, thành phố H lớn như thế tại sao vẫn để cậu gặp lại người đàn ông này.
Trình Diệp Xuyên không khỏi sợ hãi: Nếu cậu bị nhận ra, hậu quả sẽ như thế nào.
Bất kể là câu lạc bộ này, công việc này hay thậm chí là thành phố này. Chỉ cần Cảnh Hoàn nói một từ "cút", cậu sẽ biến mất ngay lập tức, như người chết không để lại bất cứ dấu vết nào.
Nhưng ý nghĩ này chỉ kéo dài một giây, Trình Diệp Xuyên trong lòng cười nhạo chính mình.
Có lẽ cậu chỉ tự đa tình thôi.
Người kia từng hận cậu không hóa tro bụi mà tan biến, chưa bao giờ nhìn thẳng vào cậu, sao có thể chỉ bằng một bóng lưng, một câu nói liền nhận ra cậu.
- ----
Tác giả có lời muốn nói:
1. Thụ vì bóng tối thời niên thiếu mà tự ti, mỹ nhược thảm, nhưng không tiện (tôi cảm thấy không tiện.)
2. Công thời niên thiếu hay tức giận thất thường, trưởng thành lại một lòng muốn trả thù. Ở giai đoạn đầu, hắn là một kẻ siêu cấp cặn bã (cặn bã của kẻ cặn bã), động tay đánh thụ, có yếu tố cưỡng hiếp, giai đoạn sau chân tướng lật lại thì hối hận, truy thê hỏa táng trường.
3. Toàn bộ quá trình là 1v1, không có CP phụ.
4. Máu chó, ngược, He