Trấn quốc công phu nhân tiếp tục nói: "Hơn nữa năm nay Lương nhi đã 24 tuổi, bình thường nam tử như hắn đến tuổi này đã sớm làm cha và có mấy hài tử rồi, hắn thật vất vả mới quyết định lập gia đình cưới thê tử đi về lo việc nối dõi tông đường, lão gia à, ông nên cao hứng vì nó mới đúng chứ. Huống hồ hôn sự này, lại là hoàng thượng tự mình chỉ hôn, thánh ý thâm sâu, có ai dám nói một câu không được?"
Trấn quốc công nghe xong lại cả giận nói: "Nếu không phải nó tiến cung hướng Hoàng thượng cầu ban hôn, hôm nay tân nương tử này sẽ là con gái của danh môn thế gia! Bà xem nó đã cưới loại nữ nhân gì? Cái loại thân phận nữ nhân này, không phải bôi đen Ôn gia ta sao? Ôn gia ta nhiều thế hệ làm quan, há có thể cưới nữ nhân thân phận thấp kém này vào cửa?"
Trấn quốc công phu nhân khuyên nhủ: "Lão gia, ông cũng biết tính tình của tam nhi, lời này đừng có nói ở trước mặt nó, tránh nó lại cùng ông cãi nhau, những năm gần đây, nhìn hai phụ tử các người bởi vì hiểu lầm mà càng ngày càng xa cách, thiếp nhìn hai người như thế cảm thấy thật đau lòng. Lương nhi không bao lâu nữa sẽ rời nhà, và chúng ta sống chung với nhau mới phải, lại bởi vì chuyện của Viễn nhi, trong lòng nó có vướng mắc, mà vướng mắc này chưa trừ diệt, nó vẫn sẽ đem chúng ta trở thành địch nhân mà đối đãi. Lão gia, nhiều năm qua chuyện đó là Lương nhi chấp nhất duy nhất, ông nên nhường nhịn nó một lần đi. Hơn nữa cô nương kia bây giờ là nghĩa muội của Túc vương, chỉ cần Túc vương không lên tiếng, ai dám nói nàng một câu không phải?"
Bình luận truyện