Editor: Dương Gia Uy Vũ
?????????????
Bởi vì hắn —— thật sự là… Quá xấu!
Khụ.
Kỳ thật, không phải là Vân Khuynh mắc chứng nhan khống khắc nghiệt hay gì.
Chỉ là, bất ngờ nhìn thấy… Khuôn mặt trắng bệch đầy sẹo rỗ, nàng vẫn khó tránh khỏi run lên trong chớp mắt.
Nhưng chỉ qua một lát sau, Vân Khuynh chợt hoàn hồn, giương môi nói: “Đây là dung mạo thật của Lâu đại nhân sao?”
Lâu Ẩn hơi gật đầu, cười khẽ kéo nàng đến càng gần: “Đúng vậy, nếu không thì nương nương cho rằng… phải thế nào?”
Giây lát sau, trán hai người chạm vào nhau.
Dung nhan của nhau, đều phóng đại thu vào trong mắt đối phương.
Ngày xưa, khi Lâu đốc chủ cười, đều là phong tư lỗi lạc, khí độ như tiên. Nhưng sự thật chứng minh, dưới sự nổi bật của gương mặt rỗ này, phong độ, khí chất gì đó, đều trở thành lời nói vô căn cứ.
So sánh với khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Khuynh, càng có vẻ… Thảm không nỡ nhìn.
Nhưng lúc này, bốn mắt nhìn nhau, nàng nhìn hắn, ánh mắt lại không hề trốn tránh.
Đương nhiên, Vân Khuynh nhận ra được, đây tuyệt đối không phải dung mạo thật của Lâu Ẩn.
Có điều, nếu hắn đã dám đeo gương mặt này, đương nhiên nàng cũng dám tiếp nhận. Nếu hai người chỉ mới gặp nhau, có thể sẽ thật sự trông mặt bắt hình dong.
Nhưng, đối với người yêu đã làm bạn với mình qua đời đời kiếp kiếp mà nói, bất luận là diện mạo bên ngoài hay địa vị… Vân Khuynh cũng không để ý.
Vì thế, cho dù giờ phút này đối diện với dáng vẻ cực kỳ xấu xí của Lâu Ẩn, ánh mắt của nàng vẫn thâm tình như cũ.
Nhưng thật ra Lâu đốc chủ ngay từ đầu đã ôm tâm tư khó hiểu thử thăm dò, lại bỗng nhiên dừng lại ——
Một khắc trước, hắn gục đầu xuống, vờ như muốn cắn lên khóe môi của Vân Khuynh.
Lúc này, hơi thở của hai người giao hòa.
Phảng phất như đã trở lại với tình huống đã bị cắt ngang lúc đó.
Chỉ còn khoảng cách một lóng tay, là có thể… chạm môi nhau.
Lâu Ẩn vẫn chưa có động tác gì, nhưng nàng lại bình tĩnh nhìn sâu vào cặp mắt hoa đào tối tăm kia, chủ động quàng lấy cổ hắn…
Trong chớp nhoáng.
Ngón tay thon dài giơ ra, chặn môi nàng lại, đồng thời cũng cản trở động tác của nàng.
“Nương nương… Không cần phải miễn cưỡng như thế đâu.” Lâu Ẩn khẽ rũ mi mắt, ngữ khí không rõ.
Vân Khuynh hơi ngừng lại: “Nói bậy.” Nàng nâng tay lên, hơi đẩy ngón tay hắn ra.
“Bất luận là dung mạo của ngươi ra sao, ta đều vui vẻ chấp nhận. Sao có thể nói là miễn cưỡng… Lâu Ẩn, ngươi hiểu không?”
Nói xong, lại nhịn không được kéo tay nam nhân ra, môi chạm nhau, hung hăng cắn một cái.
Nghe vậy, ánh mắt Lâu Ẩn tối sầm, cũng mặc kệ động tác của nàng. Phút chốc sau, lại trầm thấp nở nụ cười.
Ngay sau đó.
Hắn buông Vân Khuynh ra, chậm rãi đẩy nàng sang một bên.
“Ngươi…” Nàng nhíu mày gọi một tiếng, khi nhìn thấy động tác của hắn, trong chớp mắt chợt im lặng ——
Lâu Ẩn xuống giường, đứng yên, đầu ngón tay ấn lên một nơi bí ẩn sau tai, từng chút một… Bóc mặt nạ da ra.
Trong lòng Vân Khuynh khẽ động, chỉ lẳng lặng ngồi trên giường, chờ hắn… Tự đưa cho mình một đáp án chân thật.
Phảng phất như chỉ qua mấy giây, lại phảng phất như đã qua rất lâu rồi.
Mặt nạ da bị gỡ sang một bên, thân ảnh cao dài kia chợt đình trệ, vẫn chưa đến gần nàng.
Cho đến khi nàng nhẹ gọi tên của nam tử: “Lâu Ẩn.” Hắn rốt cuộc… phục hồi tinh thần.
Trong chớp mắt ấy, không khí tựa như im ắng, trong phòng lạnh lẽo tĩnh mịch.
“Như thế nào?”
Lâu Ẩn cười nhẹ ra tiếng: “Như vậy… Chỉ sợ so ra còn kém hơn lúc trước nhỉ.”
Vừa dứt lời, trong lòng Vân Khuynh run lên, lập tức đứng dậy xuống giường.
Nàng đi tới trước mặt hắn, nhón chân, xoa kia khuôn mặt nhìn thấy mà ghê người kia ——
Nhìn ra được, đây vốn nên là một diện mạo cực kỳ tuấn tú.
Nhưng mà, những vệt đỏ thẫm uốn lượn tung hoành trên mặt, tựa như dây leo màu máu, ngang nhiên phá huỷ diện mạo vốn có, hiện ra yêu dị và tà mị như Tu La..
Tuyệt đối không xấu, nhưng dáng vẻ này, sẽ chỉ bị xem là bất thường.
Tất nhiên Vân Khuynh cũng không để ý những chuyện này, điều khiến nàng giận dữ là…“Là ai…”
Nàng thẳng tắp nhìn Lâu Ẩn, đầu ngón tay xẹt những vệt đỏ trên mặt hắn, oán hận nói: “Hạ độc ngươi?”
Loại diện mạo này, rõ ràng là... biểu hiện của việc trúng độc!
Lâu Ẩn chợt ngừng, không ngờ Vân Khuynh chỉ vừa thấy mặt hắn đã nhìn thấu chân tướng: “… Nương nương biết y thuật?”
Lại bị nàng hung hăng trừng mắt.
Hắn hơi rũ mắt, đối diện với cặp mắt phượng sáng rực kia, vẫn như lúc trước, không có bất kỳ khinh thường hay sợ hãi nào, ngược lại, là tràn đầy lo lắng và nôn nóng.
“Lâu Ẩn…”
Nam tử đứng lặng không nói, Vân Khuynh nhíu mày, càng thêm nóng nảy ——
Nhưng, còn chưa chờ nàng tiến thêm một bước truy vấn.
Ngay sau đó, bỗng cảm thấy thân mình chợt nặng, nàng đã bị hắn kéo vào trong lòng ngực.
…
Lâu Ẩn gắt gao ôm chặt lấy nữ tử trong lòng.
Trong chớp nhoáng.
Hắn nâng gương mặt đẹp của nàng lên, cúi đầu xuống, hung hăng cắn lên đôi môi hoài niệm đã lâu kia.
Hơi thở giao hòa, hắn bá đạo đoạt hết hô hấp của nàng.
Môi lưỡi quấn lấy nhau, dấy lên nhiệt tình giữa cả hai, đốt cháy hầu như không còn.
Ánh trăng thanh lãnh và ánh nến hòa quyện, chiếu lên hai thân ảnh đang thân mật ôm nhau, bất giác nhiễm thêm một chút xuân sắc ấm áp.
Một đêm này tại Chung Túy cung, quả là kiều diễm.
…
Cùng thời khắc đó, tại một nơi khác trong hoàng cung, vườn ngự uyển lại vô cùng âm lãnh.
Lăng Ba điện.
Một hồi mây mưa kịch liệt.
Nhưng sau khi thanh sắc qua đi, Ân Diệp có được an ủi rồi lại rất nhanh thức dậy: “Trẫm đi đây, Uyển Tư cứ nghỉ ngơi cho tốt.”
“Dạ…”
Tưởng Uyển Tư rũ mắt lên tiếng, mới vừa vươn tay, muốn sửa sang lại vạt áo cho hắn ta, lại bị tránh khỏi.
“Không cần.”
Ân Diệp lui lại mấy bước, sai khiến nội thị bên người, lại ôn tồn vài câu, vừa quay đầu, không chút nào lưu luyến bãi giá đi mất.
…
Tưởng Uyển Tư mặc một thân trung y màu trắng, một mình đứng trước cửa điện, si ngốc nhìn Ân Diệp rời đi.
Gió đêm phất qua, thân hình mảnh khảnh của nàng ta khẽ run trong gió lạnh, càng thêm đơn bạc buồn bã.
“Tiểu chủ.”
Như Ý bên cạnh nàng ta thấy bộ dáng này, không khỏi tiến lên nói: “Người vào trong trước đã, sắc trời đã khuya, cẩn thận nhiễm lạnh.”
Tưởng Uyển Tư thống khổ cười, nhưng vẫn không cử động.
“Ây dà!” Như Ý thấy thế, lại khuyên nhủ nói.
“Người chính là đầu quả tim của Hoàng Thượng, nếu cảm phong hàn, Hoàng Thượng sẽ lo lắng…”
“A.”
Thấy ngự giá đã biến mất trong bóng đêm mênh mang, Tưởng Uyển Tư cười lạnh, trong chớp mắt đã thu hồi khuôn mặt u sầu: “Lo lắng!?”
Nàng ta xoay người đi vào trong điện, oán hận nói: “Hoàng Thượng… Sợ là đã sớm ghét bỏ ta rồi.”
Tưởng Uyển Tư nói, nắm chặt khăn, trong mắt hiện lên tia oán độc ——
Từ sau khi nàng ta bị Tưởng Chấn Hào buộc tội trên triều, có lẽ Ân Diệp cảm thấy nàng ta khiến hắn mất mặt, không chỉ giáng phân vị của nàng ta, còn nhiều ngày chưa từng sủng hạnh.
Tưởng Uyển Tư không thể không phí hết tâm tư, tạo ra một loạt tình huống như ngẫu nhiên gặp được ở Ngự Hoa Viên, âm thầm rơi lệ “Ngoài ý muốn”, mới khiến Ân Diệp nhớ đến tình cảm trước kia của hai người, một lần nữa gọi nàng ta thị tẩm.
Tưởng Uyển Tư vốn tưởng rằng, rất nhanh sẽ có thể đoạt lại trái tim của vị đế vương này.
Lại không ngờ.
Hơn một tháng nay, mặc dù Ân Diệp và nàng ta vẫn vô cùng triền miên trên giường, nhưng sau khi xong việc, sẽ vội vàng rời đi, phảng phất như sợ sự kiện chậm trễ lâm triều sẽ lại diễn ra lần nữa.
Mà phân vị của nàng ta, vẫn luôn dừng lại ở “Đáp ứng”, chưa từng tiến thêm một bước. Ngược lại, bởi vì được Ân Diệp thường xuyên sủng hạnh, nàng ta lại trở thành cái đinh trong mắt của mấy ả đố phụ phân vị cao hơn, bị tra tấn không ít.
Mỗi khi nghĩ đến đây, Tưởng Uyển Tư luôn thầm hận đến cực điểm.
Xem ra, cần phải vận dụng thủ đoạn cao cấp hơn…
Nàng ta hít một hơi thật sâu, ngồi xuống, mới nói với Như Ý: “Người kia… đến chưa?”
Trên mặt Như Ý đột nhiên trở nên bí ẩn, gật gật đầu: “Đang chờ bên ngoài.”
Nghe vậy, trên mặt Tưởng Uyển Tư hiện lên ý cười: “Mau mời vào đây.”
“Dạ.”
Một lát sau.
Như Ý mang theo một người bước vào trong điện, nháy mắt khi vừa vào cửa kia, ánh nến đã chiếu sáng gương mặt người nọ.
Lại là…