Editor: Dương Gia Uy Vũ
?☘?☘?☘?☘?☘?☘?
Dứt lời, Tưởng Uyển Tư bỗng chốc ngẩng đầu, trên mặt đẹp lộ vẻ ngạc nhiên.
Nhưng trên thực tế trong lòng lại tràn đầy hưng phấn ——
Không nghĩ tới, còn chưa chờ nàng ta âm thầm châm ngòi, vị tộc tỷ này đã không nhịn nổi tính tình… Thật là trời cao cũng giúp mình!
Cứ như vậy, nàng ta sẽ là người vô tội, không thể nghi ngờ sẽ càng có vẻ chân thật…
“Nương nương…”
Trong lòng Tưởng Uyển Tư chuyển động, nhưng bên ngoài lại diễn xuất như thần.
“Không biết thần thiếp đã làm sai điều gì?”
Nàng ta nắm chặt khăn, trấn định tinh thần, càng biểu hiện ra phong độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Thấy Tưởng Uyển Tư làm ra vẻ ta đây, khóe môi Vân Khuynh hơi cong lên, nghiền ngẫm chợt lóe rồi biến mất.
Ánh mắt nàng xẹt qua khuôn mặt đang biện bạch quật cường mỹ lệ kia, bày ra dáng vẻ ghen ghét, âm thanh lạnh lùng nói.
“Đêm qua, Hoàng Thượng vẫn luôn ở trong điện của ngươi?”
“…Dạ.”
Tưởng Uyển Tư hơi cắn môi, thản nhiên cúi đầu: “Nhưng, thần thiếp tự nhận thấy cũng không có chỗ nào hầu hạ không chu đáo.”
Nói xong, nàng ta trông thấy dáng vẻ oán giận của trung cung, trong lòng cảm thấy khuây khoả.
Đời trước, chính mình bị gia tộc đưa vào trong cung làm “Thế thân” cho người này, hiện giờ tình thế đảo ngược, cũng không uổng công mình đã nỗ lực nhiều như vậy…
Tưởng Uyển Tư nhìn dung nhan tuyệt diễm kia của Vân Khuynh, trong lúc hưng phấn nhất thời lại đánh mất trấn tĩnh, nói thẳng.
“Nương nương, mưa móc lôi đình, đều là quân ân. Thần thiếp biết đêm qua nương nương và Hoàng Thượng có chút mâu thuẫn, nhưng…”
Nói được một nửa, nàng ta ra vẻ chần chừ, mặc dù chưa nói hết nhưng ngữ ý lại vô cùng rõ ràng.
Đơn giản là trào phúng Vân Khuynh thân là Hoàng hậu, đêm đại hôn lại “Độc thủ không khuê”.
Mà câu này vừa nói ra, Vân Khuynh rõ ràng cảm giác được ——
Ánh mắt một đám hậu phi nhìn về phía nàng bỗng dưng giấu không được vui sướng khi người gặp họa.
Lúc trước, nguyên chủ sau nửa đêm bị bỏ rơi, ngày thứ hai, cũng đã đắm chìm trong những ánh mắt ác ý này, xấu hổ và giận dữ vô cùng.
…A.
Nhưng hiện giờ, nữ tử tuyệt diễm ngồi ngay ngắn trên chủ vị hơi rũ mắt, nhớ lại “Đêm tân hôn ” tối hôm qua ——
Làm gì có cái gì mà gió thảm mưa sầu?
Rõ ràng nàng “Có mỹ nhân làm bạn”.
Chỉ tiếc, sự việc còn chưa thành, không thể quang minh chính đại triệu Lâu đốc chủ thị tẩm…
Phốc.
Bị ý nghĩ của chính mình chọc cười, Vân Khuynh không khỏi nhếch môi, nỗ lực áp ý cười xuống.
Lại không ngờ.
Vẻ mặt kỳ dị này của nàng dừng trong mắt các phi tần còn lại, càng bị xem là miễn cưỡng cười vui.
Tưởng Uyển Tư thấy thế, càng sung sướng tới cực điểm.
...
Cùng lúc đó, trên triều đình.
Trên long ỷ, Ân Diệp chống hàm dưới, mơ màng sắp ngủ.
Bên cạnh hắn ta, thái giám tùy hầu the thé nói.
“Có việc khởi tấu, không có việc bãi triều!”
Trong lúc nhất thời, không ai trả lời —— quả thật, mấy ngày nay, trong triều cũng không có đại sự gì.
Nghĩ đến, hôm nay lâm triều, cứ như vậy tan…
Ân Diệp nheo mắt lại, khoát tay, đang muốn nói bãi triều.
“Thần có tấu!"
Đột nhiên, một thanh âm hồn hậu vang lên.
Mọi người cả kinh, theo tiếng nhìn lại, tức khắc cả người chấn động.
Bởi vì —— nói chuyện, đúng là Trấn Bắc tướng quân mới được triệu về không lâu, đồng thời cũng là gia chủ Tưởng gia… Hiện giờ còn là phụ thân của Hoàng hậu - Tưởng Chấn Hào.
“Ái khanh có gì muốn tấu?”
Trên chỗ ngồi, Ân Diệp cũng đã thanh tỉnh lại, cười cười nhìn vị “Nhạc phụ” này, trong ánh mắt cất giấu sự chán ghét.
Thấy thế, Tưởng Chấn Hào hơi cúi đầu, trong mắt cũng xẹt qua một tia tức giận.
Nhưng nghĩ lại phân phó truyền từ trong cung ra, ông vẫn kiềm chế tính tình, trầm giọng nói.
“Hoàng Thượng, thần muốn buộc tội Tưởng thị trong hậu cung.”
Cái gì!?
Lời nói vừa ra, tất cả mọi người trong triều ngơ ngẩn.
Ngay cả Ân Diệp cũng cứng người lại, sau đó lại là không thể tin nổi ——
Chẳng lẽ Tưởng gia biết được chuyện nữ nhân đanh đá Tưởng Vân Khuynh kia đã làm, nên thức thời… muốn tự thỉnh trừng phạt?
Nghĩ vậy, Ân Diệp dần dần hưng phấn lên: “A?”
Hắn ta ngưng lại trong nháy mắt, lại rụt rè trấn an nói.
“Tưởng thị mới vừa vào cung, có chút sai lầm, cũng là chuyện bình thường…”
Nhưng mà, lời còn chưa dứt, lại bị Tưởng Chấn Hào đột nhiên đánh gãy: “Hoàng Thượng hiểu lầm.”
“Hả?” Ân Diệp nghẹn họng.
Chợt thấy vị Trấn Bắc tướng quân kia nghiêm mặt nói.
“Thần muốn buộc tội không phải là Hoàng hậu, mà là Tưởng quý nhân. Nghe nói đêm qua Hoàng Thượng ở lại trong điện của người này… Nên sáng nay mới trì hoãn lâm triều?”
Ông vừa dứt lời, đại điện tức khắc ồ lên ——
Giờ mão, là thời điểm quy định lâm triều của Đại Ân. Nhưng hôm nay qua giờ mão đã lâu, Ân Diệp mới khoan thai tới muộn, gây sai lầm tổ chế.
Lúc trước, chúng đại thần chỉ cho rằng thân thể quân chủ mang bệnh nhẹ, cho nên ít nhiều vẫn chưa so đo. Thật không ngờ, lại là vì một nữ nhân?
Trong lúc nhất thời, quần thần biết được chân tướng bị nghẹn lời, thậm chí có người đã nghẹn đỏ mặt.
Mà Ân Diệp bị chỉ trích trước mặt mọi người, trong chớp mắt sắc mặt trở nên xanh mét.
…
Cùng thời khắc đó, tại Nghi Nguyên điện.
Vân Khuynh điều chỉnh sắc mặt, rốt cuộc cũng chậm rãi nói ra "Tội danh" của Tưởng Uyển Tư.
“Lâm triều là việc vô cùng quan trọng. Cái gọi là hầu hạ của Tưởng quý nhân, đó là khiến Hoàng Thượng chìm trong thanh sắc, chậm trễ chính sự hay sao?”
Dứt lời, trong điện bỗng dưng trở nên tĩnh mịch.
Tưởng Uyển Tư khựng lại, gương mặt vốn mang theo ba phần nụ cười, thoáng chốc đã trở nên trắng bệch.
Các phi tần tiểu chủ còn lại hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không dự đoán được —— hôm nay Ân Diệp lại chậm trễ lâm triều, hơn nữa… Còn là bởi vì một quý nhân nho nhỏ trước mắt này!
Thoáng chốc, đông đảo ánh mắt ghen ghét đều quay sang hướng Tưởng Uyển Tư.
“Ha.” Sau một lúc lặng im trong chớp mắt, Lệ quý tần lại một lần nữa lên tiếng trước.
“Không ngờ rằng, Tưởng muội muội còn có bản lĩnh khiến cho quân vương không tảo triều này…”
“Tưởng quý nhân!”
Người thứ hai là Huệ phi cũng đuổi kịp, bày ra tư thế chủ nhân Cam Tuyền cung, nghiêm khắc giáo huấn người thuộc cung của mình.
“Quy củ của ngươi, rốt cuộc là học như thế nào vậy?”
…
Trong tiếng chỉ trích của một đám người, Tưởng Uyển Tư đứng lặng trong điện, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Cho đến một lúc lâu sau ——
Một đạo thánh chỉ đột nhiên đến.
“…Giáng Tưởng thị thành đáp ứng…”
Nàng ta rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, trước mắt tối sầm, hoàn toàn ngất đi.
*
Sau khi giáng cho “Khí vận chi nữ” một kích trầm trọng, hơn hai tháng kế tiếp, những ngày tháng của Vân Khuynh có thể nói là sóng êm gió lặng.
Ân Diệp trải qua vài chuyện sốt ruột, hoàn toàn “Ghét bỏ” vị Hoàng hậu là nàng này, thậm chí còn không đặt chân đến Chung Túy cung.
Vân Khuynh đương nhiên cũng mừng rỡ vô cùng, chỉ lạnh mắt nhìn tiết mục “Ngược luyến” lôi lôi kéo kéo của hắn ta và Tưởng Uyển Tư, ngày tháng có thể nói là an nhàn vô cùng.
Đương nhiên, sau mặt ngoài bình tĩnh như vậy, hành động của nàng cũng không ngừng ——
Đầu tiên, là thu phục thế lực tai mắt của Tưởng gia ở trong cung, thậm chí biến toàn bộ thành của mình.
Tiếp theo, là giao phong mấy lần với Lâu Ẩn, dần dần quyết định cụ thể việc hợp tác.
Cuối cùng, là trong tối ngoài sáng, truyền bá một cách vô tri vô giác ý tưởng “Đại nghịch bất đạo” cho Tưởng gia.
…Những điều này, đều là vì đoạt vị mà chuẩn bị.
Trừ lần đó ra, việc kết giao tình cảm với vị hoạn quan nào đó, từ những lần “Hợp tác” tế thủy trường lưu* mà ấp ủ càng sâu.
* Tế thủy trường lưu (細水長流): Nước chảy nhỏ thì dài: (1) Biết cách sử dụng tiết kiệm thì không bao giờ thiếu. (2) Đều đều, từng ít một, không ngừng. Ý nói tình cảm tích lũy dần theo thời gian.
Cho đến hôm nay, Vân Khuynh xử lý xong sự vụ, lúc sắp ngủ, mới bừng tỉnh phát hiện ——
Hai người đã mấy ngày chưa gặp nhau.
Đối phương hay thần thần bí bí, cũng không biết đang làm cái gì.
Sắc trời đã tối đen.
Ánh nến leo lắt, nàng nhấc trung y tuyết trắng trên người lên, khẽ thở dài, chậm rãi đến bên cửa sổ.
Ánh trăng thanh lãnh từ bên ngoài chiếu vào.
Vân Khuynh khẽ nâng đầu, lẳng lặng ngắm bầu trời đêm lấp lánh những ngôi sao.
Đột nhiên.
Chợt thấy một bóng đen từ ngoài cửa sổ nhanh chóng lướt qua, giây lát sau đã thẳng tắp nhảy vào trong phòng!
Trong chớp nhoáng.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, chợt bị người đến gắt gao che kín miệng ——