Editor: Dương Gia Uy Vũ
?????????????
Chung Túy cung.
Còn chưa tới giờ Thìn (7 - 9h sáng), trước cửa cung đã có người lục tục đi vào ——
Sau khi chủ hậu cung nhập cung, dựa theo lễ chế, giờ Thìn mỗi ngày, phi tần tiểu chủ các cung đều phải tới đây bái kiến Hoàng hậu, sau đó lại cùng Hoàng hậu đến thỉnh an Thái Hậu.
Có điều, giờ phút này Thái Hậu đang lễ Phật ở Ngũ Đài Sơn.
Cho nên, chủ nhân lớn nhất hậu cung vẫn là Hoàng hậu mới được sắc phong hiện giờ.
Huống chi vị này còn là dòng chính của Tưởng gia, chất nữ cùng tộc của Thái Hậu, hôm nay là ngày bái kiến đầu tiên, đương nhiên các phi tần đều chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Nhưng…
Đêm qua Chung Túy cung có hoả hoạn, Ân Diệp phất tay áo giận dữ bỏ đi, chuyện đến Lăng Ba điện ngây người một đêm cũng không phải bí mật.
Hiện giờ, đến bái kiến vị này sao có thể không phải mang theo chút tâm tư xem kịch vui được?
Cũng vì chuyện tối qua, chúng phi tần vốn kính sợ vạn phần đối với vị này cũng không khỏi sinh ra ý nghĩ khinh thường.
Theo các nàng thấy, cho dù xuất thân có tốt, địa vị có cao, không được quân vương sủng ái… Thì cũng chỉ là con rối không trấn áp được hậu cung mà thôi.
Giờ phút này, nội đường tại chính điện Nghi Nguyên điện trong Chung Túy cung, hầu như ngồi đầy đủ các loại mỹ nhân.
Hoàng hậu còn chưa đến, trong lúc nhất thời, mọi người đang ngồi đều không khỏi tò mò.
Lại nói tiếp, hiện giờ hậu phi trong điện này có hai loại ——
Một là những người lâu năm hầu hạ Ân Diệp từ trước khi hắn ta thượng vị, phân vị cao hơn, đều là tần trở lên; còn lại là người mới đi lên từ tuyển tú lần này.
Đương nhiên, nghiêm khắc mà nói, Hoàng hậu nương nương cũng thuộc loại này.
Chỉ là thật ra danh phận đã sớm định, nước chảy thành sông mà thôi. Lúc trước khi tuyển tú đều sống một mình một góc, rất ít khi cùng các tú nữ kết giao.
Ngoại trừ những người cùng đợt tuyển chọn, những còn lại người đều chưa thấy qua diện mạo của nàng.
Mà những người may mắn gặp qua chân dung kia hiện giờ lại vào hậu cung, nhưng đến được trong điện này thỉnh an thì càng thêm ít ỏi.
Bởi vậy lúc này, chính chủ còn chưa hiện thân, đa số những người mới đều cân nhắc dưới đáy lòng, những "Lão nhân" phân vị cao lại không chịu nổi thì thầm với người mình giao hảo.
Đề tài đàm luận… Tất nhiên là đêm đại hôn Hoàng hậu nương nương bị “Vứt bỏ” “Chê cười” ——
“Nghe nói Hoàng hậu Tưởng thị này là đệ nhất mỹ nhân… phải không nhỉ?”
Nhẹ giọng mở miệng nói trước chính là người sợ thiên hạ không loạn Lệ quý tần.
Lời này vừa nói ra, ngồi phía trên là Huệ phi liền xùy một tiếng.
“Muội muội, vậy là muội không biết rồi. Vị kia còn xuất thân từ Bắc Mạc, cho dù là tiểu nhân nhi mềm mại gì đi nữa, nhiều năm gió cát thổi như vậy…”
Nàng ta nói, giương khăn tay lên, che miệng nở nụ cười.
Thấy thế, những người còn lại ẩn ẩn nghe được động tĩnh đều có chút ngượng ngùng.
Huệ phi là lão nhân trong cung, xuất thân thanh quý, từ trước đến nay đều được Ân Diệp sủng ái nhất mới dám âm thầm hạ thấp trung cung như vậy, nhưng các nàng lại trăm triệu lần không dám phụ họa…
“Tưởng quý nhân đến!”
Giữa không khí xấu hổ, nội thị thái giám xướng một tiếng, đột nhiên đánh vỡ đê mê.
Thoáng chốc, tầm mắt mọi người trong điện đều chuyển qua.
Chỉ thấy một nữ tử vận cung trang màu lam nhạt, được thị nữ nâng tay, thướt tha lả lướt chậm rãi đi đến.
Trang điểm đơn giản, dấu vết cảnh xuân còn đỏ hồng… Lại khó có thể che khuất.
Không khó tưởng tượng —— đêm qua đã được “Sủng ái” kiểu gì.
Mà nhìn kỹ tư sắc này, tuy không tính là tuyệt mỹ, nhưng ngũ quan tú lệ, màu da trắng nõn, khí chất như cúc… Tổng thể kết luận, trong hậu cung cũng xưng là nhất đẳng.
“…Đây là Tưởng muội muội à? Thật đúng là một mỹ nhân.”
Một lát sau, một vị quý tần họ Vương đã mở miệng, ngữ khí chua chua.
Tưởng Uyển Tư nghe vậy, vội khom người cảm tạ nói: “Quý tần nương nương quá khen.”
Nhưng trong lòng lại âm thầm tự đắc.
Một đời này trọng sinh trở về, nàng đã sớm dùng tới bí pháp mỹ dung vơ vét trong cung trước kia. Càng chú trọng chăm sóc, mới dưỡng ra được dung mạo đẹp như hiện giờ…
Trong lúc nhất thời, Tưởng Uyển Tư không khỏi có chút lâng lâng.
Không nghĩ rằng, ngay sau đó, Huệ phi cười lạnh tiếp lời.
“Tưởng muội muội thật là xuất sắc. Lại nói tiếp, sáng sớm hôm nay vốn muốn gọi muội muội cùng nhau đến đây, bất đắc dĩ muội muội còn đang hầu hạ Hoàng Thượng, thoát thân không được, bổn cung đành phải đi trước một bước, nên đã bỏ qua.”
Nàng nói như vậy, là bởi vì Lăng Ba điện nơi Tưởng Uyển Tư cư trú, thuộc về chủ vị Cam Tuyền cung của nàng.
Nhưng mà, Ân Diệp lại chỉ đến thẳng trắc điện của một người mới… Đương nhiên Huệ phi ghen ghét.
Hôm nay gặp lại vị “Tân tỷ muội” được thánh sủng này, tất nhiên cũng không hoà nhã gì, lời nói giấu sắc bén châm chọc một phen.
Lần này, giống như đặt Tưởng Uyển Tư nướng trên lửa, kéo không ít cừu hận cho nàng ta.
Trong chớp mắt, Tưởng Uyển Tư thầm kêu không tốt, vội kính cẩn khom người.
“Là thần thiếp thất lễ, mong Huệ phi nương nương thông cảm…”
Nàng ta nói, đột nhiên linh quang chợt lóe.
“Đêm qua là bởi vì Hoàng Thượng và Hoàng hậu nương nương có vài phần hiểu lầm, mới đến tìm thần thiếp khuyên nhủ.”
Nói mấy câu, lập tức đã chuyển toàn bộ mâu thuẫn lên người Vân Khuynh —— dù sao thì nàng ta cũng là tộc muội của trung cung, giải thích như thế cũng không có gì lạ.
Quả nhiên, Tưởng Uyển Tư vừa dứt lời đã có người bừng tỉnh đại ngộ nói.
“Đúng vậy, Tưởng quý nhân và Hoàng hậu nương nương vốn là tỷ muội cùng tộc… Tưởng muội muội đã xuất sắc như thế, không biết phong thái của Hoàng hậu ra sao?”
Tưởng Uyển Tư hơi khựng lại, nhớ đến nữ tử tuyệt diễm kia, tươi cười phù phiếm trong nháy mắt.
“Hoàng hậu nương nương dương nhiên quốc sắc thiên hương, hơn xa so với người bình thường như thần thiếp.”
Lời tuy nói như thế, nhưng trong lòng nàng ta lại thầm nổi lên lòng hiếu thắng.
Điều kiện ngũ quan tuy không thể sửa, nhưng đêm qua đối phương “Độc thủ không khuê”, chắc là dung mạo tiều tụy, chưa chắc có thể so được với… vẻ đẹp xuất thủy phù dung của mình?
Tưởng Uyển Tư nghĩ, nhấp môi cười.
Ngay sau đó, rốt cuộc thái giám cũng xướng lên ——
“Hoàng hậu nương nương đến!”
Trong khoảnh khắc đó, những người trong điện đều tinh thần chấn động, ánh mắt sáng quắc theo tiếng nói nhìn lại.
Một mảnh trầm mặc.
Chúng cung phi giật mình ngạc nhiên nhìn nữ tử trong đường đi ra, không hẹn mà cùng… im lặng.
Trên người nàng vận một bộ cung trang đỏ tươi, không gì sánh bằng.
Trang điểm nhẹ nhàng, ngũ quan tươi sáng tuyệt diễm.
Tựa như hoa mẫu đơn phú quý, ung dung hoa quý; khí chất thanh lãnh lại trung hoà với vẻ lệ sắc quá mức bức người kia, lại không hề cảm thấy trần tục.
Ngược lại, càng giống như hàn mai nở rộ giữa trời tuyết, đẹp động lòng người, cực nóng nhưng lại thanh diễm xuất trần.
Vẻ tuyệt sắc như thế, đúng là có một không hai trong hậu cung.
Ngay cả Tưởng Uyển Tư mới vừa kinh diễm nhất thời kia, càng bị áp chế đến ảm đạm thất sắc…
Khó có thể tưởng tượng, Hoàng Thượng… Vậy mà lại vứt bỏ vị đại mỹ nhân này để ôm ấp “Cháo trắng rau xào”?
Trong lúc nhất thời, những phi tần còn lại đều có tâm tình phức tạp.
Tưởng Uyển Tư nhìn thấy dáng vẻ này của tộc tỷ, hoảng hốt trong chớp mắt, không khỏi âm thầm siết chặt khăn.
…Phía trên.
Vân Khuynh ngồi xuống chủ vị, bất động thanh sắc thu hết biểu cảm của mọi người vào đáy mắt.
Đương nhiên, cũng thấy sắc mặt hỏang hốt của vị “Khí vận chi nữ” kia.
Nàng hơi giương khóe môi, nhớ tới diễn biến của thế giới nguyên bản ——
Tưởng Uyển Tư giả vờ giả vịt, kích nguyên chủ nổi giận một phen, thành công mang ấn tượng Hoàng hậu “Ghen tị” truyền bá khắp hậu cung triều đình. Còn lại vì được Ân Diệp thương tiếc mà tấn phân vị.
Nhưng hiện giờ…
Vân Khuynh hơi ngừng lại, nhìn chung quanh một vòng, bỗng nheo mắt lại: “Chư vị…?”
Còn chưa dứt lời, chúng phi tần lập tức tỉnh táo lại, nhao nhao hành lễ.
“Hoàng hậu nương nương vạn an.”
“Đứng lên đi.”
Vân Khuynh lạnh nhạt nói, dáng vẻ mười phần ngang ngược ——
Nếu điều nàng muốn chính là đoạt vị, đương nhiên nàng sẽ không tốn nhiều tâm tư để đấu đá với đám hậu phi này.
Ngược lại… Một vị Hoàng hậu kiêu ngạo ương ngạnh, không chỉ có thể triệt để dứt khoát đối phó với Tưởng Uyển Tư, càng có thể tạo được hiệu quả mê hoặc Ân Diệp.
Bởi vậy khi mọi người vừa đứng dậy, Vân Khuynh cầm chén trà bên cạnh lên ném thật mạnh, trực tiếp gây khó dễ nói.
“Tưởng quý nhân, ngươi có biết tội chưa?”