Editor: Dương Gia Uy Vũ
?????????????
“Lâu Ẩn, ngươi có tin hay không, mục tiêu của ngươi và bổn cung… Không mưu mà hợp?"
Vân Khuynh cười nhẹ nói, đồng thời thân mật vòng lấy cổ hắn, tựa như tình nhân đang thì thầm.
Lâu đốc chủ, còn có thể có mục tiêu gì nữa?
Đương nhiên là… Mưu quyền đoạt vị.
Hiểu biết của Tưởng gia về hắn đã sâu, Lâu Ẩn cũng hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ —— đối phương có thể phỏng đoán được ý đồ của mình.
Nhưng, hắn không dự đoán được, Vân Khuynh sẽ nói như thế.
Dù sao thì giờ phút này, địa vị cao quý mà mọi nữ tử trên thế gian muốn có, nàng đã có được.
Hậu cung chi chủ, cái gọi là dưới một người, trên vạn người…
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâu Ẩn hơi tối lại: “Nương nương nói đùa. Cho dù là vị trí công chúa, cũng không thể tôn quý hơn so với người bây giờ.”
Hắn bất động thanh sắc đáp lại, giấu diếm sắc bén trong lời nói.
Tất nhiên là Vân Khuynh hiểu rõ ——
Chỉ sợ Lâu Ẩn đang cho rằng, nàng nói như vậy, là ý định của Tưởng gia.
Gia chủ của Tưởng gia thế hệ này, đúng là phụ thân của “Tưởng Vân Khuynh”, Trấn Bắc tướng quân Tưởng Chấn Hào. Nếu là hắn có ý đoạt vị đăng đỉnh, việc thành, nàng còn không phải là “Khai quốc công chúa” hay sao?
Nhưng cho dù là công chúa chi tôn, đương nhiên cũng không so được với “Mẫu nghi thiên hạ”.
Có điều…
Vân Khuynh nghe vậy, lại cười nhạt. “Công chúa?”
Mắt phượng nàng liếc xéo, thẳng tắp nhìn sâu vào cặp mắt hoa đào kia.
“Lâu đại nhân chắc cũng biết… Ninh Thành công chúa của Tiền triều Đại Ngụy?”
“À?” Ánh mắt Lâu Ẩn chợt lóe.
Hắn nhìn lại nữ tử đang tựa trên vai mình, ánh mắt xẹt qua sườn mặt tuyệt mỹ của nàng, nhất thời hạ mắt, chỉ cười không nói.
Ninh Thành công chúa, là một vị trưởng công chúa của cuối triều Đại Ngụy.
Lúc đó nàng lấy thân phận nữ tử phụ chính, trên thực tế là hoàn toàn khống chế quốc chính, thậm chí còn cứu vãn thế suy yếu của Đại Ngụy, đưa một quốc gia trở về thời kỳ hưng thịnh.
Chỉ là, cả đời Ninh Thành công chúa không có con cái. Sau khi nàng chết, binh quyền trở về trong tay hoàng tử Đại Ngụy.
Vậy nên sau đó, Đại Ngụy vốn đã khởi sắc vào trong tay hoàng thất vô năng đã nhanh chóng suy tàn.
Có điều hơn hai mươi năm sau, thiên hạ loạn khởi, chư hùng tranh bá.
Cuối cùng, Ân Lệ xuất thân từ gia tộc quyền thế phương bắc, thay Ngụy thành Ân, bắt đầu triều đại mới.
Lại hơn hai mươi năm, vị vua khai quốc Ân Lệ qua đời.
Cho tới bây giờ Ân Diệp thượng vị, cũng chỉ mới là quốc chủ đời thứ hai của “Đại Ân”.
Lập quốc mới chỉ hơn năm mươi năm.
Có thể nói, hiện nay ngoài mặt triều đình tuy bình ổn, nhưng nội bộ vẫn có sóng ngầm kích động —— các gia tộc quyền thế không hề só sự kính sợ đối với thiên tử.
Lúc Ninh Thành công chúa chưa có nhiều sức ảnh hưởng, mặc dù đa số nữ tử đều yếu thế hơn so với nam tử, nhưng trong đó cũng không thiếu nữ anh hùng.
Nhưng…
Lâu Ẩn đúng là lần đầu tiên nghe được có nữ tử lớn mật nói thẳng ra loại dã tâm này như vậy.
“Thì ra nương nương muốn noi theo vị này?”
Trong phút chốc, hắn nâng mi mắt lên, ý cười bên môi mỏng càng sâu.
“…Không chỉ như vậy.”
Vân Khuynh liếc xéo hắn một cái, nhẹ lay động ngón tay trắng nõn thon dài, trong mắt phượng toát ra ánh sáng khó hiểu.
“Bổn cung muốn chính là… Càng tiến thêm một bước.”
Nàng cười khẽ, ghé sát bên tai Lâu Ẩn nhả khí như lan.
Phảng phất như chỉ là những lời yêu thương tán tỉnh, mà không phải…Những lời kinh thế hãi tục như vậy.
Càng tiến thêm một bước so với thực quyền của công chúa phụ quốc, đơn giản chính là —— danh chính ngôn thuận.
Muốn lấy thân nữ tử bước lên đỉnh cao, loại dã tâm này…
Nếu những người khác nghe nói, chỉ sợ là còn muốn mắng một tiếng si tâm vọng tưởng.
Nhưng trong chớp mắt, Lâu Ẩn bình tĩnh nhìn mỹ nhân đang cười đến sinh động tuyệt diễm trong lòng ngực, lại một chút cũng không nghĩ rằng nàng điên cuồng.
Đương nhiên, Lâu đốc chủ lấy danh nghĩa thái giám mưu quyền đoạt vị, tất nhiên khinh thường cái nhìn của thế tục.
Nhưng kỳ lạ là, giờ phút này, đối với năng lực của Vân Khuynh, hắn lại chưa từng sinh ra hoài nghi.
Như lúc gặp nhau lần đầu, phảng phất như đã quen biết từ lâu. Chẳng lẽ thực sự tồn tại kiếp trước…
A.
Đuôi mắt Lâu Ẩn khẽ động, áp xuống tâm tư đang rối loạn, nhẹ giọng nói.
“Thì ra là thế.”
Vẻ mặt hắn hờ hững, ngón tay thon dài vừa chuyển, vén một sợi tóc dài đang buông xuống bên má nàng lên.
“Nương nương thẳng thắn như thế, chẳng lẽ là muốn… Tuyên chiến với thần?”
Lâu Ẩn cười nhẹ, giương khóe môi, phong tư lỗi lạc như thiên nhân.
Chỉ là phần khí độ này, lại bị động tác trẻ con đùa nghịch sợi tóc Vân Khuynh của hắn phá hủy mất ba phần.
Có điều… Nàng nhìn dáng vẻ "thần tiên" của hắn lại bị mình kéo xuống, tâm tình lại trở nên vui vẻ.
“Ai nói?”
Ánh mắt Vân Khuynh chợt lóe, phủ nhận cách nói của Lâu Ẩn.
“Đại địch trước mắt, vì giành thắng lợi, trước hết sao không hợp tác?” Đối phó với Ân Diệp, mới là việc cấp bách.
Hắn cười nhạt, trong cặp mắt hoa đào kia là một mảnh ôn hòa ấm áp.
“Nương nương không sợ… Bảo hổ lột da*?”
* Bảo hổ lột da (與虎謀皮): Nguyên văn là "Dữ hổ mưu bì", ý chỉ việc vì hợp tác với người khác mà hy sinh lợi ích riêng của mình, cuối cùng rất khó thành công.
Nàng thẳng tắp nhìn vào hắn, độ cong bên môi càng sâu.
“Loại chuyện kiểu này… Xưa nay đều là người thắng làm vua. Bổn cung tuy có chí lớn, nhưng cũng không phải không thể thần phục với minh chủ.”
Vân Khuynh nói, khẩu khí thả chậm rãi.
Ngay sau đó, đôi tay nàng đột nhiên siết lại, càng thêm ôm chặt lấy cổ hắn.
Lâu Ẩn chợt ngừng, cảm giác như ấm áp đầy cõi lòng.
Hắn hơi rũ mắt, chợt thấy mỹ nhân dưới thân cười duyên nói.
“Có điều, dù tôn quý như Ân Diệp, cũng không thể khiến ta… nguyện làm kẻ dưới. Không biết Lâu đại nhân có bản lĩnh đến mức này hay không?”
Dứt lời trong nháy mắt, trong mắt Lâu Ẩn đột nhiên tối sấm.
Trong chớp nhoáng.
Hắn lật cổ tay, lần nữa đè nàng lên giường.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong lúc giao hòa, độ ấm từ cả hai truyền lại, bốc cháy lên lửa tình ái muội.
“Lâu Ẩn.”
Vân Khuynh nhẹ nhàng gọi tên hắn, trong giọng nói còn mang theo lưu luyến kỳ lạ.
Chợt thấy người được gọi nhẹ nhàng nhướng mày, sau đó, chậm rãi, cúi người xuống.
Cho đến khi —— hô hấp của hắn dâng lên má nàng.
Chỉ còn thiếu khoảng cách một lóng tay thì hai người có thể chạm trán.
Lâu Ẩn bình tĩnh nhìn người dưới thân, ánh mắt thanh đạm băng khoăn nhìn khuôn mặt nàng.
Từ đôi mày thanh tú hơi chau lại, đến mắt phượng sáng ngời… Cuối cùng, rơi xuống đôi môi đỏ mềm ấm kia.
Rốt cuộc… Hắn cúi thấp xuống.
Thời khắc đó, Vân Khuynh không tự chủ được nhắm mắt lại.
Sắc trời đã tối đen, ánh nến leo lắt, trang hoàng trong phòng thêm vài phần ấm áp.
Ánh sáng mờ nhạt hắt lên màn lụa, chiếu ra hai thân ảnh đang kề sát nhau.
Nhưng mà, trong chớp mắt ——
Môi mỏng hơi lạnh của hắn xẹt qua khóe miệng nàng, thân mật khẽ lướt, cuối cùng dừng lại bên vành tai trắng nõn.
“Đêm đã khuya. Nương nương nhanh chóng nghỉ ngơi đi thôi.”
Hoạn quan trẻ tuổi khẽ cười nói, ngữ khí mười phần kính trọng mà săn sóc.
“Chuyện hợp tác, để ngày mai rồi nói… Cũng không hẳn là không thể.”
Vân Khuynh khựng lại, trong mắt phượng hiện lên một tia buồn bực, kiêu căng nói.
“Ta lạnh, ngươi…”
Nhưng, còn chưa nói xong ——
Lâu Ẩn đã lưu loát xoay người đứng lên, thối lui đến phía sau giường, sau đó đắp chăn lụa lên cho nàng.
“Thần mang cho người thêm lò sưởi nhé?”
Hắn khẽ cười nói, cẩn thận mà giúp Vân Khuynh dịch góc chăn.
“…Không cần.”
Nàng bị hắn làm nghẹn họng, suy cho cùng cũng biết đêm nay không thể đùa giỡn nữa, hừ cười.
“Lâu đại nhân về đi…”
“Được.” Ánh mắt Lâu Ẩn hơi lóe, ngữ khí bao dung nói: “Thần ở ngay bên ngoài, tùy thời đợi lệnh.”
Vân Khuynh đã nhắm mắt lại, giận dỗi không đáp lời hắn.
…
Bóng đêm càng sâu.
Ánh nến trong phòng đã tắt, chỉ có ánh trăng thanh lãnh từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Trên giường gỗ mun, mỹ nhân tuyệt diễm đang lẳng lặng nằm, say sưa giấc mộng
Đột nhiên.
Một bóng đen thon dài từ gian ngoài đi vào.
Giây lát sau đã quen thuộc đi đến trước giường.
…
Lâu Ẩn yên lặng nhìn nữ tử đang nhắm mắt, rất lâu sau, cuối cùng cũng cất bước tiến lên.
Bàn tay khớp xương rõ ràng phủ lên cái cổ trắng nõn.
Trong mắt hắn quỷ quyệt gợn sóng.
Ngay sau đó ——