Editor: Dương Gia Uy Vũ
?????????????
Ngay lập tức, mắt Vân Khuynh tối sầm.
Nàng nghiêng người, lưu loát tránh ra.
Ân Diệp không kịp thu thế, lảo đảo vài bước.
“Hoàng hậu!” Hắn ta chật vật ổn định thân mình: “Nàng…”
“Hoàng Thượng, xin người tự trọng.” Vân Khuynh lạnh lùng liếc vị “Thiên tử phong lưu” này một cái, mang bộ dạng kiêu căng của nguyên chủ.
“Tưởng Vân Khuynh!” Lúc này, ngay cả xưng hô “Hoàng hậu” Âu Diệp cũng không thèm gọi, trực tiếp trách mắng.
“Ngươi đồ nữ nhân không có tôn ti này, trong mắt còn có thiên tử là trẫm hay không hả?”
“Ha?” Vân Khuynh từ trên giường chậm rãi đứng dậy, tư thái ưu nhã.
Nàng lặng lẽ đứng yên, còn sửa sang y phục trên người, quét mắt khắp nơi, mới nói.
“Vừa rồi Hoàng thượng định tuyên dâm trước mặt mọi người, có từng đem thần thiếp để vào mắt không?” Ngay trước mặt một đám nô tài đã động tay động chân, đối với Hoàng hậu “Tưởng Vân Khuynh” này, hắn ta căn bản không có nửa phần tôn trọng.
“Ngươi…” Nghe vậy, Ân Diệp nghẹn họng.
Trong lúc nhất thời, trên khuôn mặt tuấn tú kia lúc đỏ lúc xanh, đặc sắc vô cùng.
Kỳ thật —— vị thiên tử này còn trẻ tuổi, đăng cơ mới ba năm, trên chuyện trong triều có nhiều điều không theo ý muốn, nhưng tính tình lại không biết nhẫn nại.
Cho tới bây giờ, hoàn toàn không có một chút khí độ của người có địa vị, ngược lại còn hay xúc động bạo nộ.
Nhưng, hắn ta lại thích bộ dạng phong nhã của Nho gia, thích văn chương phong hoa tuyết nguyệt, coi trọng lễ nghi quân tử.
Hiện giờ lại bị trắng trợn chọc thủng tâm tư “Dâm loạn” này, Ân Diệp tức giận cũng có thể hiểu.
“Bậy bạ!” Hắn ta nghẹn một lúc lâu, rốt cuộc mới tìm thanh âm của chính mình về.
“Đêm nay vốn chính là đêm tân hôn! Sao nào? Trẫm còn không chạm vào ngươi được à… Còn nữa, khăn hỉ của ngươi rốt cuộc sao lại thế này?”
Đuôi mắt Vân Khuynh khẽ nhếch, dáng vẻ vân đạm phong khinh.
“Khăn hỉ? Thật là quá mức vướn víu, thần thiếp cả gan đã tháo xuống rồi.”
“Ngươi!” Nghe được câu đáp lại như vậy, Ân Diệp không thể tin nổi trừng lớn mắt, càng thêm tức giận.
Hắn ta hít một hơi thật sâu, lại quát.
“Quả nhiên là man nữ lớn lên ở Bắc Mạc! Đúng là, đúng thật là... Không biết liêm sỉ…”
Trong tiếng trách cứ, Vân Khuynh rũ mắt, nhìn màu sắc và hoa văn móng tay của nguyên thân, hoàn toàn là tư thái không chút để ý.
Lại nói tiếp, nàng diễn xuất như thế này, thật là không hợp với con đường “Cung đấu”.
Nhưng lần này, cái bối cảnh nguyên chủ ban tặng ——
Đời trước Đại Ân đoạt vị vô cùng kịch liệt.
Nếu không phải Thái Hậu dựa vào Tưởng gia vì nhi tử bày mưu kế, Ân Diệp thế yếu căn bản không có khả năng thuận lợi thượng vị. Mà hiện giờ hắn ta kế vị mới ba năm, hoàng quyền đã không xong, Tưởng gia lại quyền khuynh triều dã.
“Tưởng Vân Khuynh” gả vào hoàng gia làm hậu, đại biểu chính là duy trì của Tưởng gia đối với Ân Diệp, lại càng là ích lợi và thể diện của Tưởng gia.
Bởi vậy, cho dù nàng có quá phận, chỉ cần chưa hoàn toàn vượt qua ranh giới, chỉ cần Tưởng gia không ngã, Ân Diệp cũng không dám trực tiếp động đến “Tưởng Vân Khuynh”.
Nguyên thế giới, kiếp đầu tiên, nguyên chủ đối với Ân Diệp có tình, mới chết bệnh do bạo lực; kiếp thứ hai, Tưởng Uyển Tư và Thái Hậu cắn ngược lại nhà mẹ đẻ một ngụm, khiến Tưởng gia suy tàn, Ân Diệp mới dám lấy nguyên chủ ra chắn đao.
Nhưng hiện giờ…
Khóe miệng Vân Khuynh khẽ cong, đột nhiên mở miệng: “Lời bệ hạ dạy dỗ, thần thiếp hiểu rõ.”
Nàng không chút khách khí ngắt lời hắn ta, lại “Giải thích”.
“Kỳ thật thần thiếp xốc khăn hỉ là bởi vì cảm thấy tối nay sẽ độc thủ không khuê*, chuẩn bị rửa mặt chải đầu đi nghỉ mà thôi.”
* Độc thủ không khuê (獨守空閨): một mình trong phòng, không có nam nhân bên cạnh.
“Cái gì?” Ân Diệp sửng sốt.
Hắn ta thấy mỹ nhân trước mắt hơi hơi giương môi.
“Bệ hạ không phải đã ước hẹn cùng Tưởng quý nhân, tối nay muốn ở cạnh nhau hay sao?”
Nàng nói, còn lấy khăn che miệng, cười duyên nói.
“Dù sao cũng là tỷ muội trong hậu cung, còn là muội muội cùng tộc, thần thiếp cũng yên tâm. Bệ hạ, người nên trực tiếp qua đó đi thôi.”
Hoàn toàn là một bộ dáng rộng lượng hiền huệ.
Nhưng mà, nháy mắt khi nghe thấy ba chữ “Tưởng quý nhân” kia, sắc mặt Ân Diệp đã trở nên xanh mét.
Sao có thể?
Ước định kia, là hắn ta cùng Uyển Tư ngầm định ra. Ngay cả chuyện hắn ta kết giao với Uyển Tư, vẫn luôn tiến hành bí mật.
Làm sao Tưởng Vân Khuynh biết được?
Là Uyển Tư để lộ ra… Hay là, Tưởng gia xếp thám tử vào, hơn nữa còn với tay đến sinh hoạt hàng ngày của hắn ta…
Nếu là như thế…
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Ân Diệp càng thêm khó coi.
Trong lúc nhất thời, hắn ta cắn răng, nhìn đích nữ kiêu ngạo của Tưởng gia kia, càng thêm đại hận.
Mình đường đường là một thiên tử, vậy mà phải chịu hậu tộc uy hiếp!
Thậm chí ngay cả đêm tân hôn cũng bị đuổi ra khỏi phòng…
“Nói hươu nói vượn!” Ân Diệp nắm chặt quyền, gân xanh trên trán nổi lên: “Ước định gì chứ, lời nói vô căn cứ…”
Hắn ta đột nhiên cười như điên, thở phì phò, chuyển hướng về phía một đám hạ nhân: “Các ngươi lui ra hết đi!”
“Dạ.” Mấy người quỳ trong phòng nơm nớp lo sợ đứng dậy, khom người lui ra.
Chỉ có Tư Cầm, lo lắng nhìn Vân Khuynh, vẫn không muốn đi.
“Cút xuống đi!” Ân Diệp thấy thế, càng bộc phát tính tình.
Hắn ta đột nhiên tiến lên vài bước, quét rơi hết đồ vật trên bàn: “Lôi nàng ta xuống! Khóa cửa canh giữ! Ai cũng không được tiến vào!”
Dứt lời, vài vị ma ma tiến lên, lôi Tư Cầm ra ngoài.
“Không…” Tiểu cô nương chân thành ấp úng, không ngừng quay đầu.
Bên kia, Ân Diệp bất chấp việc hạ nhân vẫn chưa lui xuống hết, lại chuyển hướng về phía Vân Khuynh.
“Hoàng hậu đừng lo lắng, dù sao tối nay người trẫm muốn lâm hạnh chính là… Ngươi!”
“Còn không mau tới hầu hạ?”
Hắn ta thở phì phò, hai mắt đỏ đậm lên, nhào về phía nàng.
Vân Khuynh: “…”
Ngàn tính vạn tính, vốn muốn đuổi hạng người thích sĩ diện này đi. Ai ngờ, hắn ta vậy mà lại đột nhiên phát bệnh?
Trong lòng nàng âm thầm phỉ nhổ.
Nháy mắt tiếp theo.
Vân Khuynh giơ tay, lập tức khởi động “Thuật mạnh mẽ”.
Không đúng!
Cảm giác trống trải đột nhiên dâng lên, nàng có chút ngạc nhiên, nhanh chóng phản ứng lại —— khởi động kỹ năng thất bại!
Nhưng lúc này, tay Ân Diệp đã thẳng tắp lao đến!
Trong chớp nhoáng, Vân Khuynh chỉ có thể dựa vào bản năng chiến đấu đã tích lũy qua nhiều kiếp, gập khủy tay hung hăng phản kích.
“Ư.” Ân Diệp bị đánh trúng.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, trọng tâm của hắn ta lảo đảo, ngã quỵ trên mặt đất.
Vân Khuynh thấy thế nhưng lại không có nửa phần cao hứng.
Cửa đã bị khóa, kỹ năng lại không thể điều động…
Mặc dù nguyên chủ cũng từng luyện qua một chút võ nghệ, nhưng mang theo giá y cồng kềnh cùng một đống trang sức, sao có thể đối kháng được với một đại nam nhân…
Trong lúc nhất thời ý niệm xoay chuyển nhanh chóng, nàng quét mắt nhìn khắp trong phòng, ánh mắt lạnh như băng.
Bên kia, Ân Diệp chợt bừng tỉnh, nhìn Vân Khuynh đã cách ra xa vài bước, càng thêm giận dữ.
“Ngươi, ngươi dám…”
Hắn ta cắn răng đứng dậy, vừa định xông một bước dài ——
Chợt thấy nàng đi đến trước bàn gỗ trải khăn hỉ.
Trên bàn bày mấy cây nến hỉ, chiếu rọi ra gương mặt tuyệt sắc, càng thêm mỹ diễm không gì sánh được.
Ân Diệp ngẩn ra, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc cảm thán.
Giây tiếp theo.
Nhìn thấy mỹ nhân cầm nến hỉ lên, ném lên giường.
“Phực ——”
Chăn gấm gặp lửa, thoáng chốc đã bốc cháy lên.
“Ngươi điên rồi!” Ân Diệp tỉnh táo lại một chút, kinh hoảng vọt sang một bên ——
Mặc dù ngọn lửa vẫn chưa lớn, nhưng thân là thiên tử tôn quý, sao hắn ta có thể lấy thân mạo hiểm?
Vân Khuynh lại cười khẽ, xoay người, cầm mấy ngọn nến đi về phía cửa sổ.
“Ngươi kẻ điên này!” Ân Diệp nhìn bộ dáng của nàng, rốt cuộc nhịn không được nữa: “Người đâu, người đâu!”
Một khắc sau.
Tin tức Chung Túy cung của Hoàng hậu bốc cháy, kinh động toàn bộ hoàng cung.
Các đội thái giám và cung nữ bị khẩn cấp gọi đến chữa cháy.
Lúc này, trước Chung Túy cung đúng là náo nhiệt vô cùng.
—— Mặc dù, tin tức về trận hỏa hoạn này, sẽ sớm bị phong tỏa sạch sẽ.
“Được rồi, trẫm không sao!”
Trước cửa cung, Ân Diệp nổi trận lôi đình. Hắn về điểm “Tính trí” này đã sớm bị đánh bại hoàn toàn, hiện giờ chỉ cảm thấy mất mặt vô cùng.
“Một chút chuyện nhỏ mà thôi, ai đã sai những người này tới?”
Tiểu thái giám bị trách cứ kia run rẩy nói.
“Là… Lâu đại nhân phân phó.”