*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“…Hiên Viên… Không… Là, là Kỳ Tế…”
Tiếng nói đứt quãng.
Cuối cùng, “Hắn” kiềm chặt hàm dưới của nàng, môi đỏ hơi cong: “Gọi tôi là Kỳ Tế.”
Nói xong, người đàn ông yêu mị còn gục đầu xuống thân mật cọ cọ gương mặt của thiếu nữ.
Giống như thú cưng mới hoàn thành nhiệm vụ, đòi chủ nhân khen thưởng.
Vân Khuynh nháy mắt, liền nhẹ kêu: “Kỳ Tế.”
Gọi xong, nàng cười ra tiếng, ngón tay lướt trên mu bàn tay hắn, chậm rãi viết.
“…Viết như thế này phải không?”
Kỳ Tế ngước mắt, hơi ngẩng đầu.
Cặp mắt quỷ mị kia khẽ nâng, hiện ra vẻ vui sướng: “Ừ.”
Một lần đã đúng?
Vân Khuynh nhướng mày, trong mắt xẹt qua chút đắc ý, không khỏi cong khóe môi.
…Kỳ Tế vẫn không nhúc nhích nhìn nàng.
Trong đôi mắt quỷ dị chỉ phản chiếu bộ dạng giảo hoạt của thiếu nữ đang sống này.
Thật ra lúc này hầu như ý thức của hắn vẫn còn rất hỗn độn.
Nhưng mỗi khi đối mặt với nàng hắn sẽ sinh ra một loại chấp nhất kỳ lạ.
“Người” này, bất luận là bộ dạng gì, cũng đều là của hắn…
Không thể buông tay…
Vân Khuynh cảm thấy thân mình đột nhiên bị đè nặng.
Quả nhiên là vừa bị mỗ quỷ ôm chặt vào lòng hơn nữa.
Nàng ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực đối phương, có chút buồn cười, lại như đang suy nghĩ gì đó mà hơi rũ mắt.
Cho dù có bị đánh hạ, nhưng vô luận như thế nào, Vân Khuynh cũng sẽ không bỏ cuộc ——
Mới vừa rồi trong miệng hắn đã thốt ra hai chữ: Hiên Viên.
Cùng họ với người yêu định mệnh của “Khí vận chi nữ” là Hiên Viên Vũ.
Trùng hợp?
Khụ.
Nói vậy chỉ sợ đến quỷ cũng không tin.
Chưa nói đến việc họ “Hiên Viên” vốn đã hiếm thấy, chỉ riêng ở thế giới này, người mang họ “Hiên Viên” hầu như đều có liên quan đến tập đoàn Hiên Viên.
Chẳng lẽ người yêu cũng xuất thân từ tập đoàn Hiên Viên?
Nghĩ đến đây, nàng nheo mắt lại, nhìn lại ký ức của nguyên chủ, nhanh chóng liệt kê những người mang họ Hiên Viên một lần.
Người mang tên "Tế"… Không có.
Hơn nữa, cuối cùng hắn chỉ bảo nàng gọi hắn là “Kỳ Tế”…
Vân Khuynh nghĩ, trong đầu nhanh chóng hiện ra rất nhiều suy đoán.
Tuy rằng tạm thời nàng không có cách nào xác minh, nhưng tốt xấu gì cũng có phương hướng…
Trong lúc nhất thời, Vân Khuynh cân nhắc, lơ đãng nhíu mày.
Giây tiếp theo.
Cảm giác mi tâm chợt lạnh.
Nàng ngước mắt, thấy Kỳ Tế đang nhìn chằm chằm mình.
Trong con ngươi quỷ mị kia toát ra hơi thở cực kỳ lạnh lẽo.