《Chương 206》
DÂN QUỐC TUYỆT LUYẾN: CÔNG LƯỢC QUÂN PHIỆT MÁU LẠNH (30)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
?????????????
"Thiếu soái!"
Theo tiếng vừa nói nhìn lại, trong lòng mấy quan quân đều trở nên căng thẳng.
Chỉ có Lục Quảng Bác.
Ông nhìn con trai của mình, nhẹ chớp mắt, trầm giọng nói "Vậy thì... để Lục thiếu tướng dẫn binh đi."
*
Buổi tối.
Trong phòng ngủ chính của phủ đại soái, có tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ vang lên.
"Con cái thằng nhóc này..."
Nguyên soái phu nhân Phương Hinh Nhã, nhìn Lục Thiếu Ngự phía đối diện, trong giọng nói tràn đầy lo lắng.
Vì đại nghĩa, vì dân...
Những đạo lý đó, tất nhiên Phương Hinh Nhã đều hiểu rõ, cũng không phải là không có giác ngộ.
Nhưng mà, tưởng tượng đến cảnh mấy tiếng sau, con trai phải lấy thân mạo hiểm, người làm mẹ như bà đây sao có thể không lo lắng?
Vì thế, trước khi Lục Thiếu Ngự ra khỏi thành, Phương Hinh Nhã hiếm khi gọi hai cha con lại đây, dặn dò một phen.
Nhưng mà, không đợi bà dông dài vài câu, Lục Quảng Bác đã mở miệng.
"Được rồi, em đừng lo lắng..."
Kỳ thật, dựa vào sức chiến đấu của quân phương Bắc, mở cửa thành đối đầu trực tiếp, cũng không phải không có phần thắng.
Trước đó vài ngày, sở dĩ ông sử dụng chiến lược thủ trong thành, bất quá là muốn nhân cơ hội này tiêu hao sức chiến đấu của quân địch, đồng thời giảm bớt tổn thất của bên ta mà thôi.
Tìm kiếm thời cơ bất ngờ phản công, vốn dĩ trong kế hoạch, Lục Quảng Bác đã sớm chuẩn bị bố trí tốt.
Bởi vậy, quyết định đánh bất ngờ hiện giờ, tuy có chút vội vàng, nhưng kỳ thật cũng không nguy hiểm như trong tưởng tượng...
Lục Quảng Bác nghĩ, lại thầm thở dài một hơi.
Bất quá, trong chiến dịch lần này, ông không ngờ rằng --
Lão đối thủ Hứa Quảng Hào kia, sẽ lựa chọn hợp tác với quân Nhật, hiện giờ... còn định lấy dân chúng trong lãnh địa của chính mình để uy hiếp.
Nhiều năm qua, tuy hai người có tranh chấp, nhưng ông vẫn cho rằng, trong lòng đối phương vẫn luôn nghĩ cho đất nước.
Nghĩ lại, cuộc chiến lần trước, nếu không phải trước đó Lục Thiếu Ngự truyền tin tức đến, chỉ sợ ông thật sự sẽ trúng kế...
Ít nhất mình còn có một đứa con trai tốt!
Nghĩ đến đây, trong mắt Lục Quảng Bác hiện lên một tia kiêu ngạo, lại quay sang Phương Hinh Nhã đang căm tức nhìn mình nói.
"Tuổi của Thiếu Ngự cũng không còn nhỏ, lại biết chừng mực, phu nhân hà tất lo nhiều như vậy làm gì? Vẫn nên để nó đi bố trí binh lực trước..."
"Hừ." Phương Hinh Nhã tức giận hừ một tiếng, trong lòng cũng hơi thả lỏng, chỉ là trên miệng cũng không chịu thua.
"Con trai của tôi sắp phải lên chiến trường rồi, tôi không thể quan tâm hay sao?"
Trong lúc nhất thời, bà lại nhắc đi nhắc lại.
Lục Quảng Bác nhìn người phu nhân này của ông, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
Thấy thế, trong mắt Phương Hinh Nhã chợt lóe, tiếp tục nói.
"Hơn nữa, tuổi tác của Thiếu Ngự đã bao nhiêu rồi chứ? Đừng nói tới lấy vợ, ngay cả một đối tượng cũng không có..."
Lại không ngờ, trong chớp mắt. Lục Thiếu Ngự vẫn luôn im lặng lại đột nhiên mở miệng: "Có."
"...Cái gì?"
Bị hắn gián đoạn, Phương Hinh Nhã khựng lại, nhất thời không kịp phản ứng: "Có cái gì?"
Lục Quảng Bác cũng có chút ngoài ý muốn.
Trong chớp nhoáng, hai vợ chồng đồng thời nhớ lại câu nói trước đó, đều kinh ngạc trừng lớn mắt.
"Thiếu Ngự! Con, con..."
Phương Hinh Nhã quả thực kích động nói không nên lời.
Vẫn là Lục Quảng Bác bình tĩnh lên tiếng: "Là... con có cô gái mình thích?"
"Đúng vậy."
Người đàn ông lạnh lùng ngồi ngay ngắn, rũ mắt hờ hững nói, vẻ mặt không có bất kỳ dao động nào.
Nhưng bên kia, Phương Hinh Nhã đã nhịn không được, bà nắm chặt khăn trong tay, thậm chí không thể áp chế sắc mặt mừng như điên.
Đến nỗi Lục Quảng Bác, mặt ngoài tuy biểu tình không thay đổi, nhưng tay lại ẩn ẩn run lên.
Phải biết rằng, bởi vì tính tình của con trai lạnh nhạt, mấy năm gần đây, hai vợ chồng bọn họ đều suýt nữa cho rằng --
Đời này, nó sẽ không lập gia đình.
Không nghĩ tới, mới vừa rồi, Lục Thiếu Ngự vậy mà lại chính miệng thừa nhận có ý trung nhân!
Nhất thời im lặng...
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Nửa ngày sau, vẫn là Phương Hinh Nhã nỗ lực áp xuống tâm tình kích động, giành trước đặt ra một chuỗi câu hỏi.
"Là tiểu thư nhà nào? Tuổi tác bao nhiêu? Có phải... con gặp được ở Đại Thượng Hải hay không? Sao lại không đưa con bé về cho ba mẹ nhìn xem?"
Nghe vậy, ánh mắt Lục Thiếu Ngự hơi rũ xuống: "Là gặp được ở Đại Thượng Hải. Cô ấy..."
Hắn vừa nói, vừa trầm ngâm, nghĩ đến cô gái giảo hoạt như hồ ly kia, môi mỏng không tự chủ được hơi nhếch lên.
Thấy thế, Phương Hinh Nhã và Lục Quảng Bác càng thêm kinh ngạc, trong lòng không khỏi càng thêm tò mò về cô gái kia.
Nhưng mà, giây tiếp theo.
Lại nghe thấy Lục Thiếu Ngự hờ hững nói: "Cô ấy... Đã từng có một cuộc hôn nhân."
Cái gì!?
Lúc ấy, vợ chồng nguyên soái đang cho rằng con trai sẽ nói ra miêu tả tốt đẹp gì đó đều ngây ngẩn cả người.
...Vậy mà đã từng kết hôn?
Trong chớp mắt, trong đầu Phương Hinh Nhã không khỏi hiện lên hình dáng của một người phụ nữ trung niên, tức khắc cả người chấn động.
Ngay cả người từ trước đến nay mưa gió không động như Lục Quảng Bác, biểu tình cũng trở nên vi diệu.
Con trai nhà mình... sao lại thích loại hình này chứ!?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt hai người nhìn về phía Lục Thiếu Ngự đều đều toát ra phức tạp khôn kể.
Nhưng mà người đàn ông bị dìm trong loại ánh mắt này, trên tuấn nhan vẫn lạnh lẽo như cũ.
Ánh mắt Lục Thiếu Ngự rũ xuống, ý vị không rõ.
"Nhà của chúng ta... Không có truyền thống kỳ thị loại trường hợp này chứ?"
Tiếng nói của hắn nhàn nhạt, sắc mặt vẫn hờ hững như cũ.
Nhưng, người làm cha mẹ như Phương Hinh Nhã và Lục Quảng Bác, sao lại không thấy được sự nghiêm túc trong lời nói của hắn?
Đây là muốn... trải đường cho "đối tượng" kia?
Lo lắng sau này gặp mặt, bọn họ sẽ khó xử đối phương?
Giờ khắc này, tâm tình hai người càng thêm vi diệu.
Một lát sau, lại là Lục Quảng Bác trầm giọng mở miệng trước: "Sẽ không."
Đồng thời, Phương Hinh Nhã thầm thở dài một hơi, cũng vẫn lựa chọn theo ý con trai: "Chỉ cần con thích, mẹ cũng... Nhất định sẽ ủng hộ."
Có điều, tuy là nói như vậy, trong lòng lại bà vẫn vô cùng lo lắng.
Càng thêm quyết tâm, đến lúc đó phải quan sát đối phương thật kỹ lưỡng.
Giây tiếp theo.
Lục Thiếu Ngự gật đầu, lại nói: "Sau cuộc chiến lần này, con sẽ đưa cô ấy đến đây."
Phương Hinh Nhã: "..."
Đột nhiên càng thêm lo lắng làm sao bây giờ?!
*
Ba giờ sáng.
Sắc trời còn tối đen.
Ngoại ô, trong doanh địa của giặc Nhật và quân Giang Nam.
Trên đài canh gác, mấy tên lính điều tra cầm kính viễn vọng đang có chút buồn ngủ.
Trùng hợp là, mấy người này đều xuất thân từ quân Giang Nam.
Vì thế, lúc này đang mệt rã rời, không khỏi nhỏ giọng thì thầm.
"Cậu nói xem, nếu sáng sớm mai quân phương Bắc không ra, đại soái có thật sự..."
"Ý cậu là, nghe theo kiến nghị của người Nhật, lao tới thành phố lân cận tàn..."
"Nhưng mà, thành phố kia... đó là lãnh địa của chúng ta mà!"
"Có ai nói không phải đâu, đại soái có khi bị ma quỷ ám ảnh rồi..."
...
Đang nghị luận, đột nhiên lại nghe thấy tiếng ồn ào vang lên phía dưới.
"Sao lại thế này!" "Quân địch tập kích?"
"Không giống... hình như đó là cờ xí của quân Giang Nam ta!?"
"Phía sau lại có viện binh tới à?"
...
Trong lúc nhất thời, lực chú ý của mấy tên lính gác đều bị dời đi.
Vì thế, không ai chú ý tới, ngắn ngủi vài phút này, cửa thành Bắc thành... Đã lặng yên mở ra.
- ---
Lời tác giả
PS. Làm thế nào để giúp đối tượng giải quyết vấn đề phía ba mẹ?
Người nào đó: ( trước tiên tiêm cho ba mẹ một mũi dự phòng) Cô ấy từng ly dị.
Mẹ Phương ba Lục:!!!
Khuynh Khuynh: Ha ha.