《Chương 204》
DÂN QUỐC TUYỆT LUYẾN: CÔNG LƯỢC QUÂN PHIỆT MÁU LẠNH (28)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
?????????????
Bụng càng đang đau nhức, cô một chút cũng không thèm để ý, chỉ không cam lòng trừng mắt nhìn Vân Khuynh.
"Là Lục Thiếu Ngự đúng không!"
Đột nhiên, linh quang chợt lóe, Hứa Song Song ghen ghét nói: "Hắn cố ý đưa nhân thủ cho cô phải không?"
Nhưng mà, cô vừa mới nói xong, liền nghe được một trận cười nhạo vang lên.
Hứa Song Song nghẹn một hơi, tầm mắt di chuyển theo tiếng cười, phát hiện --
Những người xa lạ đột ngột xuất hiện này, đều nhìn cô bằng ánh mắt châm chọc.
"Ha, thật là ngây thơ, đồ đại tiểu thư ngu ngốc!"
"Ha ha, lão tử mấy năm nay, đây là lần đầu tiên được coi là quân nhân..."
"Cô gái nhỏ, cô cho rằng lão đại của bọn tôi cũng giống đồ đê tiện như cô, chỉ dựa vào việc ngủ với đàn ông để diễu võ dương oai chắc?"
...
Trong tiếng trào phúng thô tục, Vân Khuynh có chút vi diệu nhướng mày.
"Hắc Hồ" có không ít thành viên, vốn đều xuất thân từ thế giới ngầm, nói chuyện tất nhiên không chút kiêng kỵ.
Nhưng mà, sau khi nàng tiếp nhận, đã sớm ước thúc chỉnh đốn và cải cách lại.
Mà hiện giờ bọn họ nói mấy lời này... Là cố ý trút giận cho mình?
Vân Khuynh phỏng đoán, nội tâm có chút tức cười.
Nhìn vẻ mặt giả vờ nghiêm túc kia của đám thuộc hạ --
Ngay cả những cô gái nhỏ văn nhã ngày thường thích theo sau lưng mình kia, cũng tức giận mắng đến nghẹn đỏ mặt...
Trong lòng không khỏi ấm áp.
Khụ.
Tuy rằng dùng cách này không thể nào lên được mặt bàn.
Có điều, bọn họ vốn chính là xã hội đen mà...
Trong lòng Vân Khuynh vừa chuyển, âm thầm vì chúng thuộc hạ tìm một lý do tốt, càng thêm không cần ngăn lại.
Vì thế, từng câu nhục mạ khó nghe liền cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong tai Hứa Song Song.
Cô ta đâu chịu nổi "Đãi ngộ" bực này?
Lúc này, Hứa Song Song gắt gao cắn môi, trong mắt thậm chí nổi lên lệ quang.
Nhưng mà, lại không người thương tiếc nửa phần. Ngoại trừ...
"Thô tục bất kham! Sỉ nhục văn nhã!"
Cốc Bách Phong bị trói ở một bên đột nhiên mở miệng, một bộ dáng chính nghĩa lẫm liệt.
Nghe vậy, Hứa Song Song được "chi viện" không khỏi gào lên.
"Quý Vân Khuynh, con tiện nhân này!"
Nhưng mà, không đợi cô mắng xong, một nữ tử mặc kính trang* bỗng chốc tiến lên, dùng sức tát cô một cái.
* Kính trang: có thể hiểu là trang phục gọn nhẹ, dễ di chuyển, dễ hành động.
"Bốp --" một tiếng, một tên đàn ông nhỏ gầy cũng thuận thế đuổi kịp, hung hăng cho Cốc Bách Phong một cú đấm.
Giây tiếp theo, hai người không hẹn mà cùng kêu lên thảm thiết.
Vài giây sau, chờ bọn họ yên tĩnh lại, cũng không dám mắng gì nữa, đều oán hận trừng mắt nhìn Vân Khuynh.
"Phi!" Cô gái mặc kính trang kia lạnh lùng phỉ nhổ.
"Đồ có mắt không tròng! Nói cho mấy người biết, lão đại của bọn tôi chính là thủ lĩnh của " Hắc Hồ "!"
"Cô!" trong giây lát, Hứa Song Song nghe vậy trừng lớn mắt, theo bản năng nói.
"Không thể nào! Cô..."
Thời gian "Hắc Hồ" thành lập mặc dù ngắn, nhưng cô cũng có biết đến.
Bởi vì, Hứa Quảng Hào oán giận không dưới một lần, thế lực thần bí đang đối nghịch với quân Giang Nam.
Nhưng mà... Sao có thể!?
Thủ lĩnh của thế lực lớn như vậy, sao có thể là con ả hương phụ Quý Vân Khuynh này chứ!?
"Không! Tôi không tin, không tin..."
Trong lúc nhất thời.
Hứa Song Song không ngừng lẩm bẩm lặp lại, hoàn toàn lâm vào điên cuồng khó có thể tin.
Một bên khác.
Cốc Bách Phong tuy không rõ nguyên do, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của cô, cũng biết rõ... "Hắc Hồ" gì đó, tất nhiên rất khó dây vào.
Mà một cú đấm vừa rồi kia, làm hắn nghĩ tới tình cảnh bị quăng lên chắn súng lúc đánh nhau trước đó, cả người không khỏi run rẩy lên.
...Cứ như vậy, hai người đều đầy quỷ dị mà an phận lại.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Giây tiếp theo.
Tỉnh Thượng Xuyên nơm nớp lo sợ lên tiếng. "Nữ... Nữ hiệp!"
Hắn che một bên cánh tay trúng đạn lại. Miệng vết thương còn đang chảy máu nhỏ giọt.
Tỉnh Thượng Xuyên không dám nhìn đến, chỉ cố sức cử động thân hình hơi béo đang bị trói, chuyển hướng về phía Vân Khuynh.
"Thì ra, các hạ là... Là thủ lĩnh " Hắc Hồ ", thật, thật là... nữ trung hào kiệt!"
Hắn run giọng khen ngợi, nội tâm cũng vô cùng kinh sợ.
Tổ chức "Hắc Hồ" này, tất nhiên Tỉnh Thượng Xuyên cũng biết đến.
Trên thực tế, lúc mới đến Đại Thượng Hải không lâu, hắn đã tiến hành điều tra các thế lực ngầm.
Đối với "Hắc Hồ", Tỉnh Thượng Xuyên thậm chí còn có ý muốn mượn sức, nhưng vì không nhận được hồi đáp mới bỏ qua.
Nhưng, hắn lại trăm triệu lần không nghĩ rằng --
Thủ lĩnh của tổ chức thần bí này, lại là một cô gái! Còn là đại mỹ nhân nhìn có vẻ nhu nhược vô hại!
Giờ khắc này, Tỉnh Thượng Xuyên nghĩ đến bộ dạng lúc giết người của đối phương, sớm đã không còn nửa điểm sắc tâm.
Mặt khác, trong lòng hắn đang nổi lên sự căm hận đối với Hứa Song Song.
Cái gì mà đối phương chỉ là một thôn phụ vô tri, nhiều nhất cũng chỉ biết bắn súng?
Nếu không phải nghe lời cô ta nói, chính mình sao lại chọc phải nữ ma đầu này chứ!?
"Các hạ."
Tỉnh Thượng Xuyên cúi đầu, cố sức dùng tư thế chẳng ra gì mà khom lưng với Vân Khuynh, miễn cưỡng bình tĩnh nói.
"Tôi cũng không có ý mạo phạm ngài. Chỉ là... Bị con đàn bà bên cạnh này châm ngòi!"
Hắn nói ra, đẩy toàn bộ tội lỗi cho Hứa Song Song.
"Thế lực của ngài lớn mạnh như thế, Hoàng quân chúng tôi chính là đối tượng lý tưởng để hợp..."
Chưa dứt lời, Hứa Song Song vốn đang dại ra bỗng chốc hét lên.
"Tỉnh Thượng Xuyên, anh đúng là tên khốn kiếp!" Cô gắt gao cắn môi, lên án nói.
"Tôi nghĩ ra kế hoạch này là vì ai chứ? Hơn nữa trên người tôi... Còn mang cốt nhục của anh đấy!"
Nghe được hai chữ "cốt nhục", Cốc Bách Phong giật giật, đột nhiên nắm chặt quyền, vẫn chưa nói gì.
Mà Tỉnh Thượng Xuyên âm thầm cắn răng, cũng không để ý tới, chỉ vội vàng nói với Vân Khuynh.
"Các hạ, xin hãy thả tôi ra. Chỉ cần ngài đồng ý hợp tác với Hoàng quân, thậm chí sẽ có thể thống nhất Trung Quốc..."
Vân Khuynh híp mắt, thưởng thức xong vẻ mặt xuất sắc của ba người này, không chút để ý mở miệng.
"Xin lỗi, tôi không có ý định hợp tác với kẻ xâm lược."
Nghe vậy, Tỉnh Thượng Xuyên khẩn trương, theo bản năng nói: "Các hạ, ngài sai rồi!"
"Hoàng quân là vì cứu vớt dân chúng của Trung Quốc đang chìm trong lạc hậu, giúp các người thoát khỏi xã hội dã man..."
Hắn nói thành thạo vô cùng, hiển nhiên là đã tập luyện lý do thoái thác huy hoàng này vô số lần.
Giây tiếp theo.
Vân Khuynh cong môi, giơ tay.
"Bằng --" một tiếng, nháy mắt đã bắn trúng cánh tay bên kia của hắn.
Tỉnh Thượng Xuyên đau đớn kêu lên, nhìn hai bên cánh tay trào ra máu, câm miệng trong nháy mắt.
Vân Khuynh lạnh lùng nhìn hắn: "Có tôi ở đây, giặc Nhật và kẻ bán nước... Đều chỉ có một kết cục, không chết không ngừng."
"Cô!" Tỉnh Thượng Xuyên nghe vậy, rốt cuộc cảm thấy chạy trời không khỏi nắng, liền kêu gào lên.
"Không biết tốt xấu! Hoàng quân vĩ đại cuối cùng cũng sẽ giành thắng lợi..."
Cùng thời khắc đó, Hứa Song Song lại giãy giụa hét lên.
"Quý Vân Khuynh! Tôi đã phái binh đến chỗ Lục Thiếu Ngự, chỉ sợ hắn đã lành ít dữ nhiều, cô nên đi cứu hắn trước thì hơn..."
Cô nói, ánh mắt lại bất an lập loè.
Trên thực tế, nhân thủ phái đến chỗ Lục Thiếu Ngự cũng không nhiều. Chỉ là dương đông kích tây, bắt tiện nhân này làm con tin thôi.
Bất quá lúc này là vì mạng sống, Hứa Song Song cũng chỉ có thể nói bậy bạ.
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Lại không ngờ.
Giây tiếp theo, Vân Khuynh giương môi, dùng âm thanh lạnh lùng nói với cô ta.
"Lục đại thiếu soái của tôi... Cảm tạ Hứa tiểu thư đã nhớ đến. Có điều, anh ấy đã sớm rời khỏi Đại Thượng Hải rồi."
Đồng tử của Hứa Song Song co rụt lại, thất thanh nói: "Sao có thể!?"
Sao lại không thể!?
Trong lòng Vân Khuynh không khỏi bốc hỏa.
Nếu không phải vì "Kế hoạch tuyệt diệu" của ba người này, trước khi Lục Thiếu Ngự đi, sao hai người bọn họ ngay cả...
Một nụ hôn tạm biệt chính thức cũng không hôn được!?
- --
Lời tác giả:
PS.
Khuynh Khuynh: T_T
( Ngày nguyên tiêu chia lìa, một nụ hôn tạm biệt cũng không có!)
Người nào đó: ╯_╰
( chưa đến nguyên tiêu mà...)
Hứa, Cốc, Xuyên: Tại bọn tôi!
( bị bắn, cơ thể nằm xuống ==)
^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^
Dương: Khuynh Khuynh chỉ đang văn vẻ vậy thôi. Thật chết cười với cái lý do của bả ><