Từ nhỏ tới lớn hắn không có được tình thân của người nhà mà chỉ có niềm đam mê vào những bộ phim hay cuốn truyện đến điên cuồng... Cũng chính vì vậy mà hắn có vốn kiến thức liên quan đến "skill" của các nhân vật thực hiện như thật... Có điều, không có ai ngoài chính hắn để khoe khoang cả, luôn chỉ có 1 mình... Hắn cảm thấy bất công, cảm thấy mình rất nhiều điều không được như người khác, mà đơn giản nhất là.."gia đình" hay "bạn bè" cũng trở thành 1 thứ vô cùng xa xỉ với hắn...
Hắn cũng là 1 kẻ có đầu óc thông minh, và hơn nữa những kĩ thuật chỉ thấy xuất hiện trong các bậc tiền bối, tông sư võ học mới thực hiện được. Nhưng vậy hắn cũng là 1 kẻ bất hạnh, không biết cha mẹ mình là ai, không người thân, không bạn bè. Suốt ngày chỉ vùi đầu vào game, truyện để mang đi sự cô đơn, buồn chán. Cuộc sống với game, nhất là liên minh, dù có những người đồng đội, nhưng đó chỉ là đồng đội nhất thời, hắn cũng chẳng quan tâm.
Hắn hận mình, gia đình mình, những người đã bỏ rơi mình, và hơn nữa hắn hận chính cái số mệnh mình, hận trời như Chí Phèo hận đời, hận người, và... hận chính hắn. Nhưng dù có chửi trời trời không thấu, mắng đất đất không nghe thì hắn cũng chả có thể làm gì khác. Để rồi 1 ngày chết đi 1 cách nhạt nhẽo, chết trong cô độc.
Bình luận truyện