Thấy Vũ Văn Lập có dấu hiệu nổi điên và mất kiểm soát, hai mắt Diệt Thiên Hồng không khỏi lóe lên tia sáng e ngại, tuy nhiên sự e ngại đó cũng chỉ hiện lên trong phút chốc rồi ngay lập tức bị hắn giấu nhẹm đi.
Nét cương nghị và nghiêm khắc trên gương mặt chữ điền bất giác dịu xuống, Diệt Thiên Hồng dù vẫn giữ chặt bả vai Vũ Văn Lập nhưng thái độ đã không còn cực đoan như trước, nhẹn nhàn lắc đầu.
“Không!”
Hắn chỉ tay xuống phía dưới, nơi Đăng Dương đang chính diện đối đầu với ba trăm đệ tử Ngoại Môn, điềm tĩnh nói
“Ta ngăn ngươi lại, không phải là vì không muốn cho ngươi đi, mà là vì đơn giản, ngươi hoàn toàn không cần thiết phải xuống dưới đó là gì, cứ nhìn kia kìa”
Vũ Văn Lập nghe vậy, nét mặt phi thường khó hiểu nhìn theo hướng chỉ của Diệt Thiên Hồng, và rồi ngay lập tức, sắc mặt hắn đã từ quyết tâm liều chết biến thành trợn mắt há mồm, sững sờ cả người như tượng đá.
Mà không chỉ một mình hắn bị như vậy thôi đâu, mà tại khắp các mặt trận khác của Tam Thiên Kim Tự Tháp, ngoại trừ mặt trận phía Tây xa xôi ra, ai ai cũng bị cảnh tượng đang diễn ra ở bậc thang thứ nhất làm cho lặng người.
………..
Mặt trận phía Bắc, bậc thang thứ hai mươi bảy.
“Đội trưởng Thành Khê, mọi người nữa, mau nhìn bên dưới kìa, thật không thể tin nổi, thế nhưng lại xảy ra trận chiến một đấu ba trăm, ôi trời ạ!” Thành Khôi, một trong Chu Tước Thập Kiệt oan oan nói lớn, nét mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi
“Con mẹ nhà nó, rốt cuộc là thằng quái nào đang đứng đằng sau, giật giây cái tổ đội đông kinh khủng khiếp đó? Nếu như hắn mà dùng cỗ sức mạnh của ba trăm người này để chiếm đoạt hạng nhất thì Chu Tước Thập Kiệt chúng ta phải làm sao bây giờ?” Cửu Viên, cũng là một trong Chu Tước Thập Kiệt, thô lỗ chửi to
Đội trưởng Chu Tước Thập Kiệt – Thành Khê, thần sắc cũng không khác biệt bao nhiêu, phi thường ngạc nhiên và khiếp sợ, thế nhưng vẫn cố gắng áp chế cảm xúc trong lòng, cao giọng quát
“Mọi người tập trung, đừng để ý đến bọn chúng làm gì. So với chúng ở tuốt dưới chân kim tự tháp, chúng ta giờ đây đã cách đỉnh tháp rất gần rồi. Và chỉ cần chúng ta thành công chiếm lĩnh điểm cao nhất, với sức mạnh của Chu Tước Thập Kiệt chúng ta, dù cho bọn chúng có đông đến ba trăm người đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào xông lên giành được”
“Huống chi, cái tên mặc giáp bạc kia cũng chẳng phải dạng thường, để có thể hạ gục được hắn, tổ đội ba trăm người kia chắc chắn sẽ phải trả một cái giá không hề nhỏ. Đến lúc đó, lại càng không phải là đối thủ của chúng ta”
…………
Mặt trận phía Nam, bậc thang thứ hai mươi sáu.
Băng Cơ, một thanh niên tướng mạo thập phần lạnh lùng nhưng lại có nụ cười vô cùng ấm áp, đồng thời cũng là đệ tử Ngoại Môn thiên tài hàng đầu của Dạ Lang Đường, vốn đang thống lĩnh hơn trăm đệ tử dưới trướng, băng băng một đường leo lên đỉnh kim tự tháp thì bổng nhiên vung tay la lớn
“Tất cả dừng lại!”
Không một chút do dự hay chần chừ nào, một đoàn hơn trăm người tức khắc dừng lại, sau đó nhanh chóng tạo thành ba vòng phòng ngự phi thường chặt chẽ, hoàn mỹ bảo vệ cho Băng Cơ ở bên trong.
“Chuyện gì vậy Băng ca, đỉnh tháp đã ở ngay trước mắt rồi, chỉ một vài bậc nữa là tới nơi, tại sao lại phải dừng lại?” Ngọc Diệp, một trong những nữ đệ tử xinh đẹp và ưu tú nhất của Dạ Lang Đường, và là cánh tay phải đắc lực của Băng Cơ, nhíu mày nghi hoặc hỏi
Băng Cơ nghe vậy thì cười, đem chiếc thiết phiến (quạt sắt) trên tay chỉ thẳng xuống dưới
“Ta muốn xem trận đánh này, một đấu ba trăm, ba trăm đấu một, không phải rất chi là thú vị sao?”
“Thú vị hơn cả ngôi vị hạng nhất sự kiện Ngoại Môn Đại Chiến?” Ngọc Diệp nhướng mày hỏi
Băng Cơ nhẹ nhàn lắc đầu “Không, ngôi vị hạng nhất đúng là thú vị đấy, nhưng hắn ta còn thú vị hơn nhiều”
“Hắn? Ý Băng ca là kẻ đang mặc giáp bạc kia sao? Võ Tướng trung cấp, kiếm khí sắc nhọn, thân pháp cao minh, lực đạo mạnh mẽ, đúng là có chút lợi hại thật!” Ngọc Diệp gật nhẹ đầu, từ tốn nhận xét giá trị võ lực của người kia, sắc mặt cũng có phần khâm phục nhàn nhạt.
Tuy nhiên, chỉ tích tắt một giây sau đó, nét khâm phục đó của nàng ta đã hoàn toàn biến mất, nhường chỗ cho sự xem thường từ sâu trong cốt tủy
“Dù mạnh đến mấy mà không có đầu óc thì cũng chỉ là đồ bỏ đi, một đấu ba trăm làm sao thắng được, biết chắc là sẽ thua mà vẫn cố lao đầu vào, so với Băng ca trí dũng song toàn, hắn còn xa xa chưa thể sánh kịp. Bất quá, nếu thu nhận hắn về làm chiến tướng dưới trướng thì cũng không phải quá tồi”
Băng Cơ nhàn nhạt cười “Ngọc Diệp sư muội, càng ngày, muội lại càng hiểu ý ta đấy. Vứt bỏ ngôi vị hạng nhất mà có được một chiến tướng dũng mãnh trong tay, cuộc làm ăn này, nghĩ như thế nào thì ta vẫn lời, đúng không?”
“Được rồi, bảo các huynh đệ hãy chuẩn bị sẵn sàng, một khi có lệnh của ta thì lập tức lao xuống cứu hắn”
“Rõ, Băng ca!”
……………
Trở lại bậc thang thứ nhất, mặt trận phía đông.
“HÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔ”
Dưới sự chú mục của hàng ngàn người, bao gồm trên khán đài và cả dưới chiến trường khốc liệt, Đăng Dương và binh đoàn ba trăm người cuối cùng cũng chính diện lao vào nhau.
Chỉ nghe, BÙM một tiếng va chạm cực mạnh.
Với tốc độ cao và lực đạo cực lớn của mình, đồng thời kết hợp với khiên chắn lôi điện phi thường vững chắc và chín tia kiếm ý có sức xuyên phá vô cùng mạnh mẽ, Đăng Dương giờ đây không khác gì một cái máy ủi khổng lồ, vừa va chạm là đã thọc sâu, đâm thẳng vào chính giữa đội hình quân địch, cường bạo đụng bay vô số người.
Những kẻ trực diện tiếp xúc với cú húc của Đăng Dương thì ngay lập tức, bị sức mạnh khủng khiếp của hắn đụng cho tan xương nát thịt, khiến hàng loạt Vòng Hộ Mệnh liên tục sáng lên như một loạt ánh đèn neon nhấp nháy, tạo hành một hình một chữ ‘V’ cực kỳ bắt mắt ngay giữa đám đông lộn cào.
Còn những kẻ không tiếp xúc trực tiếp với cú húc của Đăng Dương, số lượng chiếm nhiều hơn gấp mấy lần, đồng thời cũng may mắn hơn vì được các tấm khiên thịt đằng trước che chở. Tuy nhiên, bọn chúng vẫn ít chiều hứng chịu dư chấn của cú va chạm theo dây chuyền, đồng loạt ngã rạp trên mặt đất y như lúa đổ, người này đè lên người kia, người kia đè lên người nọ, đó là còn chưa kể đến, đám đông đằng sau vẫn cứ tiếp tục ào ạt xông lên, dẫn đến quân ta giẫm đạp quân mình, gây nên thương vong không hề nhỏ.
Và thế là chỉ trong một đòn trực diện ngạnh kháng đầu tiên, Đăng Dương đã vô cùng thuận lợi loại khỏi vòng chiến hơn ba mươi mấy người, một thành tích phải nói là cực kỳ đáng nể trong tình thế một đấu ba trăm.
Có điều, nói đi cũng phải nói lại, ba mươi người cũng chỉ là một phần mười của ba trăm mà thôi.
Mà Đăng Dương, vì đã đâm quá sâu vào giữa đội hình đông đảo của quân địch, thế nên giờ đây, hắn phải hứng chịu cuộc phản công dồn dập từ khắp bốn phương tám hướng, hơn thế nữa, những đệ tử tấn công hắn lần này, không phải chỉ dừng lại ở cảnh giới Võ Sư mà còn có rất nhiều Võ Tướng sơ cấp.
Mà đã là Võ Tướng thì ít nhiều gì cũng biết một hai môn Địa giai võ kỹ, vậy nên mối uy hiếp mà bọn chúng tạo nên cho Đăng Dương, không phải là hoàn toàn không có.
Chỉ thấy, ngay khi Đăng Dương vừa hết lực dừng lại, còn chưa kịp tung chiêu tiếp theo thì đã có một tên đệ tử dáng người nhỏ con tiếp cận sau lưng.
Trên tay hắn là một con dao găm nhỏ, nhàn nhạn lưu chuyển phong hệ đấu khí hình lưỡi cưa sắc lạnh, nhắm thẳng vào phần hậu tâm của Đăng Dương, cũng chính là vị trí giữa hai mông hắn, mà toàn lực đâm mạnh tới, đồng thời cười đến phi thường âm hiểm
“Đăng Dương phải không, hãy nhớ rõ tên họ của kẻ đã hạ gục ngươi, Phong Nhạn Khinh Vân chính là ta. Địa giai sơ cấp võ kỹ - Phong Tập Hậu Tâm!”
Lưỡi sao bé xíu, vừa mỏng lại vừa sắc, mang trong mình sự sắc bén đến nổi khiến cho người khác nhìn vào cũng phải rợn người, lấy tư thế xét đánh bưng tai, trong chớp mắt đã đâm trúng vào đít Đăng Dương.
Một chiêu này, phải nói là vừa nhanh, vừa chuẩn lại vừa độc, đồng thời còn được gã đệ tử nhỏ con dồn hết toàn lực mà tung ra. Đại sát chiêu tối hậu của Võ Tướng sơ cấp, nếu mà dính phải, chắc chắn là nguy hiểm vô cùng.
Thập chí còn có thể gây nên thương tổn vĩnh viễn về mặt tâm lý cho nạn nhân.
Ấy nhưng, đó là đối với những Võ Tướng trung cấp bình thường khác, còn Đăng Dương, một kẻ có sức mạnh đã hoàn toàn vượt xa so với cảnh giới thật sự của mình, một chiêu đâm đít cực kỳ âm độc này của tên kia, nhiều lắm cũng chỉ khiến hắn cảm thấy ‘nhói nhói’ một chút mà thôi.
Nói thì lâu nhưng làm thì nhanh, chỉ trong vòng chưa đến một giây từ khi đâm ra, con dao ngăm sắc nhọn đã chính thức tiếp xúc thân mật với đít Đăng Dương
KENG! Thanh âm kim loại va chạm vào nhau vang lên chát chúa.
Sau lần va chạm chớp nhoáng, lớp vảy rồng phủ kín bờ mông căn mọng của Đăng Dương lập tức tóe lên hoa lửa sáng rực, nhưng cuối cùng vẫn không hề hấn gì, trong khi đó, con dao xấu xa kia thì đã bị lực phản chấn cực mạnh tác dụng vào, làm văng ra khỏi bàn tay của tên đệ tử nhỏ con.
Bất ngờ bị tập kích tại vùng nhạy cảm, sắc mặt Đăng Dương không khỏi đại biến rồi dần dần chuyển sang đen như đít nồi.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn bị một thằng đàn ông khác trắng trợn chọt đít như thế.
Với tâm tình phi thường tức giận, Đăng Dương gầm lớn một tiếng rồi vung mạnh hai tay, cụ nhanh xoay người lại phía sau.
Tay trái mang khiên chắn, theo động tác xoay tròn mà đập ‘keng keng’ vào hàng đống vũ khí đủ hình đủ dạng của đám địch thủ, đang từ khắp nơi chĩa thẳng vào hắn. Bên cạnh đó, cũng có không ít tên đệ tử, vì bị dồn ép đến quá gần Đăng Dương mà thẳng thừng ăn khiên ‘bôm bốp’ vào mặt, nhất thời răng môi lẫn lộn, máu phun đầy đất.
Tay phải cầm Bạch Kiếm, món vũ khí Địa Nguyên Binh vốn đã vô cùng sắc nhọn, nay còn được Tử Lôi đấu khí gia trì lên trên, khiến cho sức phá hủy không chỉ tăng lên một bậc.
Vẫn là động tác xoay tròn tại chỗ, nhưng là ở một hướng khác so với khiên chắn, lưỡi kiếm lôi điện lướt đến đâu, vũ khí Nhân Nguyên Binh của đám đệ tử lại liên tiếp rơi rụng đến đó, tựa như lá mùa thu tung bay đầu trời. Đồng thời, đầu kiếm sắc bén cũng cực kỳ lạnh lùng chém thẳng vào cơ thể của từng tên đệ tử xấu số đứng trong tầm với cực hạn của Đăng Dương, nháy mắt đã dẫn đến một màn mưa máu hoa lệ, văng tung tóe ra xung quanh và nhuộm đỏ cả người hắn.
Tức khắc, một loạt Vòng Hộ Mệnh nối đuôi nhau kích hoạt, trực tiếp lọi khỏi vòng chiến không dưới mười tên.
Bất quá, mục tiêu ban đầu của Đăng Dương khi vung kiếm xoay người, không phải bọn chúng mà chính là tên đệ tử nhỏ con đã tập hậu hắn kia.
Chỉ thấy, sau khi quay thoắt người lại, Đăng Dương liền triệt tiêu tấm khiên đã giúp hắn đánh đông dẹp bắc, tạm thời mở ra một vùng không gian thoáng đãng ngay giữa đội hình quân địch, lấy tốc độc cực nhanh, tóm lấy chiếc dao ngăm bị đánh bật lên không trung của tên đệ tử nhỏ con.
Cùng lúc đó, vẫn theo như động tác xoay người lúc trước, song song với kiếm khiên hợp bích, chân phải của Đăng Dương cũng tranh thủ móc một cú vô lê cực nghiệt, không sai một li đá thẳng vào đầu tên đệ tử nhỏ con, tuy nhiên vẫn cố gắng giữ lực để tên kia không bị đá chết ngay tức khắc, mà chỉ vừa đủ để khiến hắn ta xoay tròn một vòng giữa không trung, trong tư thế đầu chúi xuống đất, chân dĩnh lên trời.
Sau đó, Đăng Dương liền lạnh lùng nắm chặt con dao mà mình vừa cướp được, vô cùng dứt khoát, găm thẳng vào giữa háng hắn ta, trong khi lạnh lùng nói
“Còn đây là chiêu Thốn Đến Tận Rốn của ta, nhớ ký nhé… Phong Nhạn Khinh Vân!”
Phọc!
Phọt!
Oééééééééééééé…………….
Dao găm hạ xuống, máu đỏ tung bay, còn tên đệ tử nhỏ con thì thét lên như heo bị chọc tiết, kinh hãi quá độ mà xỉu luôn tại chỗ, Vòng Hộ Mệnh sau đó tự động kích hoạt, chỉ là không biết, nó có thể kịp thời ‘cấp cứu’ cho hắn ta được hay không.