BOONG… BOONG… BOONG… BOONG… BOONG… BOONG…
Trời vừa mới sáng, một hàng dài tiếng chuông ngân đã vang vọng khắp Tam Sơn Môn, chính thức báo hiệu cho sự kiện trọng đại mà hết thảy đệ tử Ngoại Môn ngày đêm trong đợi đã đến.
Trên thương khung, trời xanh mây trắng, nắng vàng rực rỡ, dưới mặt đất, từng dòng người lũ lượt cuốn đi, hối hả, vội vàng, từ khắp bốn phương tám hướng, tựa như một trận đại hồng thủy cực đại, ào ạt đổ dồn vào Võ Trường, nơi cử hành sự kiện Ngoại Môn Đại Chiến, bầu không khí phải nói là vô cùng nhộn nhịp, vô cùng hứng khởi.
Cứ thế, theo thời gian dần trôi, theo lượng người tiến nhập ngày một tăng giần, số lượng chỗ trống trên khán đài Võ Trường từ từ ít dần, ít dần rồi hoàn toàn biến mất.
Đúng 7 giờ sáng, toàn bộ bốn mặt của khán đài đều đã kín mít như bưng, nhìn đâu đâu cũng thấy toàn là đầu người lút nhút ồn ào, đông đúc không sao tưởng nổi, thật sự là không khác gì một cái tổ kiến khổng lồ.
Chỉ có duy nhất một ngoại lệ là phần đỉnh của khán đài phía Đông, nơi dành riêng cho các vị Đường chủ, Trưởng lão và Chấp sự là tương đối hoang vắng và bình lặng.
Phần lớn chỗ ngồi tại nơi đây đều bị bỏ trống, bao gồm cả bốn trên bảy chiếc ghế thuộc hàng Đường chủ.
Số lượng Trưởng Lão còn một phần ba, trong khi số lượng Chấp sự chỉ còn vẻ vẹn chưa đến năm mươi người.
Xem ra, khi tình trạng chiến tranh Đông Hoang được ban bố, không chỉ là toàn bộ đệ tử Nội Môn mà từ trên xuống dưới Tam Sơn Môn đều đã xuất binh ra chiến trường.
Tại vị trí dưới cùng của khán đài phía đông, toàn bộ bảy chỗ ngồi dành riêng cho Hắc Cẩu Đường, giờ đây đã được lấp đầy hơn nửa, từ trái sang phải lần lượt là Diệt Thiên Hồng cao to lực lưỡng, Diệt Vân Hà đen tối ngạo mạn, Vũ Văn Lập hòa nhã lịch sự và Diệp Khắc Linh lạnh lẽo băng hàn.
Trong đó, Diệt Thiên Hồng dường như không mấy để tâm đến đám đông ồn ào xung quanh, từ lúc ngồi xuống đến giờ, chỉ làm duy nhất một việc là nhắm mắt dưỡng thần
Diệt Vân Hà thì ngược lại, thứ hắn quan tâm không phải là những câu chuyện vô nghĩa của đám đệ tử Ngoại Môn xung quanh mà là chăm chú phóng ánh mắt dò xét của mình đến những khán đài còn lại, cẩn trọng tìm kiếm và đánh giá những kẻ địch tiềm năng.
Diệp Khắc Linh vẫn như mọi ngày, ít nói ít cười, đôi mắt bồ câu mị hoặc chúng sinh luôn nhìn xuống Võ Trường rộng lớn bên dưới nhưng tâm hồn thì không biết đã bay về chốn nào.
Duy chỉ có Vũ Văn Lập là bình thường nhất, hắn ta chốc chốc phóng tầm mắt ra xa, khi thì quay qua quay lại, hóng hớt những cuộc nói chuyện rôm rả xung quanh để giết thời gian, chờ đợi thời khắc sự kiện Ngoại Môn Đại Chiến chính thức bắt đầu.
“Này, các ngươi đã nghe chuyện gì chưa? Hình như sáng ngày hôm qua, một trong Ngũ Đại Danh Hoa của Tam Sơn Môn chúng ta đã bị người khác làm nhục ngay giữa đại sảnh Hồng Lâu Kim Sá Thương Hội đấy!”
“Ủa, có chuyện này sao? Chết tiệt, ta mới vừa bế quan hai ngày củng cố tu vi mà đã trở thành người tối cổ rồi. Mà người ngươi nói là ai thế… ai thế?”
“Trong Ngũ Địa Danh Hoa của Tam Sơn Môn chúng ta, ngươi nghĩ là còn ai khác ngoài nàng ta, có thể bị kẻ khác làm nhục hay sao?”
“Mẹ kiếp, nói thế là ý gì, úp úp mở mở cái bép à!”
“Cái thằng cốt đột này, sao mà ngươi ngu thế, bỏ mớ cơ bắp qua một bên mà sử dụng cái đầu của mình xem nào”
“Trong cái thành Lưu Châu này, ngươi nghĩ ai có thể lớn gan đến mức, đi trêu chọc Đường chủ Chu Tước Đường và hai người con tuyệt đỉnh thiên kiêu của ngài?”
“Theo như ngươi nói, có nghĩa là chỉ còn Phong Thần Mùa Đông – Diệp Khắc Linh và Xà Nữ Hương Hoa – Lý Xuân Xuân là nằm trong diện tình nghi bị người khác làm nhục mà thôi”
“Khôn hơn rồi đấy, bây giờ ngươi tiếp tục dùng phương pháp loại trừ ta xem nào”
“Phương pháp loại trừ à, để ta nghĩ thử xem, Diệp Khắc Linh tuy rằng lạnh lùng băng lãnh nhưng trước giờ chưa từng chủ động gây sự với ai bao, trong khi đó, Lý Xuân Xuân chu ngoa có tiếng thì lại như một cái nam châm thu hút cừu hận, đi đến đâu liền chọc chó cực mạnh đến đấy, có khi nào…”
“Yep, ngươi đoán đúng rồi đấy, người bị làm nhục sáng hôm qua ở Hồng Lâu Kim Sá Thương Hội, đích thị là Lý Xuân Xuân, và càng chính xác hơn nữa là, tất cả mọi việc đều bắt nguồn từ chính thái độ kênh kiệu và cái miệng mãi không chịu làm da non của nàng ta”
“Hi hi, đúng là tự làm tự chịu, còn có thể trách ai bây giờ!” Một nữ đệ tử xinh xắn sung sướng cười trên nỗi đau của người khác
“Hài, đáng tiếc là ta không có mặt ở đó để chứng kiến cảnh tượng có một không hai này” Một kẻ khác thì lại lắc đầu tiếc nuối
“Mới thế là đã thở dài ca thán rồi, đó vẫn chưa phải là chuyện gay cấn nhất đâu”
“Ý gì?”
“Gay cấn nhất chính là, không chỉ một mình Lý Xuân Xuân bị làm nhục mà đến cả Đội trưởng Chấp Pháp Đoàn – Lý Khánh cũng đã bị tên kia bán hành cho một lên bờ xuống ruộng, thậm chí trọng thương nặng đến nổi phun máu xối xả mà bất tỉnh đương trường nữa cơ”
“Trời ạ, lại còn có chuyện này sao, đến cả Lý Khánh sư huynh đại danh đỉnh đỉnh mà cũng bị ăn hành ngập mồm!”
“Ăn hành thì đã là gì, ta nghe người ta nói, cái tên kia còn trắng trợn hôn hít Lý Xuân Xuân ngay giữa thanh thiên bạch nhật, trước mắt hàng trăm người, trong khi đó, Lý Khánh chỉ có thể bất lực trợn trắng mắt ra nhìn, mà chẳng thể làm gì hắn ta. Các ngươi nói thử xem, đây là bực nào nhục nhã, bực nào mất mặt chứ? Là đàn ông mà không thể bảo vệ được người mình thích thì thà rằng đập đầu vô đống cức, chết quách luôn đi cho rồi”
“Chắc là Lý Khánh sư huynh sẽ sốc lắm đây, hự hự, đến ta chỉ nghe thôi mà đã cảm thấy rợn người rồi”
“Mà này, nói nãy giờ, các ngươi vẫn chưa tiết lộ danh tính của kẻ kia đó đấy, nói ta nghe thử xem, rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại dám ra tay chơi lớn đến vậy, cùng một lúc chà đạp cả Lý Xuân Xuân và Ký Khánh, thực là tò mò nha”
“Cái này thì ta không biết, chỉ nghe những người chứng kiến sự việc kể lại rằng, hắn ta vẫn còn rất trẻ, chỉ khoảng mười bảy, mười tám gì đó thôi, hơn nữa cũng vô cùng lạ mặt, cho nên rất có khả năng là khách phương xa vì chiến tranh mà tới”
“A, ta nhớ rồi, nhìn như… có nhân chứng nghe phong phanh được, Lý Xuân Xuân đã từng gọi kẻ kia là Đăng Dư… Đăng Dương gì gì đó. Từ từ, để ta tập trung nhớ lại xem, ừm… đúng rồi, chính là Đăng Dương, tên của kẻ kia chính là Đăng Dương”
………..
Trở lại hàng ghế của Hắc Cẩu Đường, Vũ Văn Lập đang vô cùng tập trung hóng hớt chuyện xung quanh, đến khi nghe tin Lý Xuân Xuân và Lý Khánh bị làm nhục thì cũng ngạc nhiên không ngớt, tuy nhiên vẫn chưa đến mức giật bắn cả mình.
Thế nhưng, đến lúc đám người kia tiếc lộ danh tính thật sự của tên đầu sỏ tội ác, Vũ Văn Lập đã xem chút xíu nữa là sặc nước miếng, kinh sợ cực kỳ
“Cái… cái… cái giề, người đã làm nhục Lý Xuân Xuân và Lý Khánh, thế nhưng lại là… lại là…”
Vũ Văn Lập không tự chủ mà rùng mình hết toán lên trong vô thức, giọng nói oan oản như loa phóng thanh, trực tiếp dội thẳng như đấm vào tai hai người bên cạnh, cùng lúc khiến cho cả Diệt Vân Hà lẫn Diệp Khắc Linh tỉnh hết cả người.
“Vũ Văn Lập, ngươi tự dưng lại hóa điên cái gì thế?” Đột nhiên lại bị quấy rối trong khi tập trung đánh giá kẻ địch tiềm năng, Diệt Vân Hà bực tức quát
Cách một ghế ngồi so với Diệt Vân Hà, Diệp Khắc Linh dù không nói lời nào nhưng sắc mặt trong thoáng chốc, đã lạnh lẽo như sương, đôi mắt bồ câu nhìn chằm chằm Vũ Văn Lập ẩn hiện sát khí, khiến cho hắn ta nổi hết cả da gà.
Để bảo toàn sự nguyên vẹn của tính mạnh, Vũ Văn Lập vội vàng xua tay
“Này… này… này… này… này… hai người khoang hãy manh động, từ từ nghe ta giải thích đã nào”
Sau đó, với câu từ ngắn gọn xúc tích, mạch lạc rõ ràng, chưa đến một phút thời gian, Vũ Văn Lập đã hoành thành công việc phổ cập kiến thức cho hai người bên cạnh.
Hắn hỏi với vẻ mặt đầy hứng thú “Tứ sư huynh, Lục sư muội, các ngươi đoán thử xem, có khi nào… Đăng Dương trong lời đồn kia chính là tiểu sư…”
Còn chưa kịp để Vũ Văn Lập nói hết, Diệt Vân Hà đã mạnh dạng ngắt lời, vẻ ngoài khinh thường cười lạnh
“Vũ Văn Lập, ngươi nên lập tức bỏ cái ý nghĩ ngây thơ đấy đi. Một kẻ như hắn ta, ngươi nghĩ là có khả năng đánh bại được Lý Khánh hay sao?”
“Cái này… cũng không nhất định” Vũ Văn Lập hoàn toàn không đồng tình với nhận định của Diệt Vân Hà, phản bác nói
“Có lẽ tứ sư huynh đã quên, vào hai tháng trước, Đăng Dương đã từng đường đường chính chính đánh bại Lý Thừa Lộc, kẻ có tu vi gần như chạm đến cấp bậc Võ Tướng mà không cần tốn một giọt mồ hôi. Thì giờ đây, sau hai tháng ròng rã tôi luyện bên ngoài, Đăng Dương có thể chiến thắng một Võ Tướng sơ cấp như Lý Khánh thì cũng đâu có gì là lạ”
Nghe Vũ Văn Lập đinh ninh như vậy, Diệt Vân Hà liền liếc mắt cười cợt, nhết môi nói
“Vũ Văn Lập, ngươi đúng là đồ ngu muội hết thuốc chữa!”
“Thôi, cứ cho là ngươi nói đúng đi, cứ cho là Đăng Dương có thể đả bại Lý Khánh đi, thế nhưng, hắn đả bại… không có nghĩa là hắn có thể bán hành, hắn chiến thắng… không có nghĩa là hắn có thể áp đảo Lý Khánh trong trận chiến một chiều như thế”
Mặc dù lý lẽ của Diệt Vân Hà đưa ra rất thuyết phục, Vũ Văn Lập vẫn nhất quyết giữ vững lập trường của mình, toàn tâm toàn ý lựa chọn tin tưởng vào sức mạnh ‘lạ kỳ’ của Đăng Dương.
Kể từ khi gặp mặt lần đầu trước đại điện Hắc Cẩu Đường, sau đó là tận mắt chứng kiến vô số chuyện thần kỳ xảy ra trên người Đăng Dương, một kiếm diệt Tô Lâm, nội ngoại song tu leo Thiên Không Đài, kiếm ý quỷ dị đẩy lùi Vô Song, đập bẹp Lý Thừa Lộc trong chớp mắt với Linh thú Hắc Ngục Xà, Vũ Văn Lập đã từ từ nhận ra, Đăng Dương, vị tiểu sư đệ này của hắn hoàn toàn không phải là một kẻ, có thể dùng lý lẻ tầm thường để lý giải.
“Ai bảo là không thể?”
“Đăng Dương ngoại trừ một thân thủ đoạn trên trời dưới biển, đen tối khó lường ra, thì hắn ta cũng là một Võ giả nội ngoại song tu, Tử Lôi bạo ngược, Kiếm Ý vô thường, Tốc Độ quỷ dị, Thể Chất bất phàm, đó là còn chưa kể đến con Hắc Xà to bự mà hắn nuôi dưỡng, cộng tất cả yếu tố này với nhau, chẳng lẽ lại không thể bón hành ngập mồm cho Lý Khánh?”
Vũ Vặn Lập lập luận vững vàng, lý lẽ chắc nịch, bằng chứng nói đâu có đấy, khí thế lẫm nhiên, không chút nương tình
“Theo như ta nghĩ, dù cho có là huynh hiện giờ cũng chưa chắc đã là đối thủ của Đăng Dương đâu”
“Ngươi nói cái gì?” Diệt Vân Hà giận quá hóa cười “Ta mà lại không phải là đối thủ của thằng oắt con đó á? Ơ… ha ha, nực cười!”
Vũ Văn Lập nhẹn nhàn nâng lên chiếc kinh gọng vàng “Ha, huynh cứ cười đi, rồi thời gian sẽ cho chúng ta thấy kết quả, đệ tin là như vậy”
“Được!” Diệt Vân Hà hừ lạnh “Để ta chống mắt lên coi, thời gian sẽ chà đạp lòng tin của ngươi như thế nào, tiểu Văn Lập ngây thơ, ngốc nghếch”
Nói rồi, Diệt Vân Hà khẽ nghiên cười, quay ra nhìn Diệp Khắc Linh, trầm giọng hỏi “Lục sư muội, không phải là muội nói hắn đã về rồi à, tại sao bây giờ vẫn chưa tới?”
Nhìn bộ dạng nghiến răng ken két của Diệt Vân Hà, xem ra là đã không còn kiên nhẫn chờ đợi, để có thể tự tay hành hạ Đăng Dương được nữa.
Không giống như mọi khi, luôn luôn lên tiếng bảo vệ Đăng Dương, Diệp Khắc Linh đơn giản chỉ thờ ơ đáp lại bằng hai chữ vô cùng ngắn gọn và súc tích
“Không biết!”
Đúng lúc này, tại chiếc ghế trống bên cạnh Diệp Khắc Linh, một bóng đen không biết từ đâu chui ra, bổng nhiên lù lù xuất hiện như ma
“Này, Diệp Khắc Linh, mặc dù nàng đã từ chối tình cảm của ta nhưng dù gì thì ta vẫn vừa là bạn, vừa là sư đệ của nàng mà, đừng có mà phũ ta thế chứ?”