Hào Quang Mặt Trời

Chương 330: Đồ Tể



Lơ lững giữa bầu trời đêm rực rỡ quang hoa, An Dương Vương thấy Triệu Đà đã bị Cổ Loa Trấn Ma Trận trấn áp đến không đường chống đỡ thì liền nhìn qua Đăng Dương cách đó không xa, cười nói

“Tiểu tử, đến lượt ngươi”

Lúc này, Đăng Dương cũng đã hoàn thành công cuộc chữa thương, nhờ vào Bình Sinh Lực và Bình Đấu Khí phi thường dồi dào từ Thần Ma hệ thống, một lần nữa khôi phục trạng thái đỉnh phong của mình.

Hắn xé nhẹ lớp quần áo rách nát trên người xuống, để lộ cơ thể tuy không lực lưỡng nhưng vẫn cuồn cuộn cơ bắp rắn chắc như sắt thép của mình, ánh mắt thâm sâu khẽ lóe lên tia sáng lạnh lẽo, cảm kích nhìn An Dương Vương một chút rồi hạ xuống bộ dạng chật vật không chịu nổi của Triệu Đà phía xa, cong môi cười đáp

“An Dương Vương, đa tạ ngài, những chuyện còn lại… cứ để ta lo!”

Cùng với tiếng nói có phần tự tin vang lên, Tử Lôi đấu khí trong người Đăng Dương cũng ầm ầm bạo nổ, điên cuồng phóng xuất ra ngoài rồi hóa thành một bộ long giáp màu trắng bạc, bao phủ từ đầu đến chân, chỉ để lộ ra hai hốc mắt hừng hực sát khí.

Đúng vậy, chính là sát khí, Đăng Dương đang chĩa thẳng mũi thương sát khí về phía Triệu Đà, tên ma thần đã tàn bạo tra tấn hắn thừa sống thiếu chết.

Nếu là lúc trước, khi Triệu Đà còn mang trong mình sức mạnh vô địch của cảnh giới Độn Thiên, điều duy nhất Đăng Dương suy nghĩ trong đầu chỉ là làm thế nào để có thể sống sót.

Thế nhưng hiện nay, thời cục đã khác, Triệu Đà đã không còn là cường giả Độn Thiên cao cao tại thượng mà hắn không cách nào với tới nữa rồi, từ trên trời cao rơi thẳng xuống vực sâu, tu vi sụt giảm không phanh, chớp mắt một cái thì bổng biến thành một tên Kình Quân lục trọng thiên.

Dĩ nhiên, Kình Quân lục trọng thiên vẫn là một cảnh giới hoàn toàn vượt trội so với hắn, kẻ chỉ mới dừng lại ở cảnh giới Võ Tướng sơ cấp và có sức chiến đấu tương đương Kình Quân nhất trọng thiên mà thôi.

Bất quá, cái Kình Quân lục trong thiên này, nếu hắn dám trả giá hết thảy, không tiết bất cứ điều gì, muốn giết chết Triệu Đà, âu cũng không phải là điều bất khả thi.

Do vậy, nụ cười tự tin lại một lần nữa nở rộ trên môi hắn, chả có gì gọi là khó hiểu cả.

Bị Cổ Loa Trấn Ma Trận áp chế tu vi gắt gao xuống đến nổi rơi thẳng xuống cảnh giới Kình Quân lục trọng thiên, Triệu Đà đã điên tiết lắm rồi, nay lại nghe cuộc hội thoại tỉnh bơ như sáo giữa An Dương Vương và Đăng Dương, tựa như giải quyết lão chỉ là một việc đơn giản như giơ tay nhất chân thì liền giận quá hoa cười, khóe miệng ngoác ra, sặc sụa như ma quỷ.

“Cái gì? Ha ha ha… không lầm chứ? Ha ha ha… cười chết ta rồi, An Dương Vương… thằng đó… nó… chỉ là một tên cặn bã mà thôi, ngươi lại bảo nó đi đối phó với ta? Đùa, ha ha ha… từ khi nào… một bãi phế thải lại có giá trị như vậy?”

Nghe vậy, An Dương Vương chỉ phất nhẹ tay áo, nét mặt không vui cũng không buồn, nhàn nhạt nói

“Trên cái thế giới chứa đầy biến động này, đi ngoài đường, lỡ giẫm phải cục cức chó cũng có thể trượt chân mà té vỡ đầu, ai lại quy định, một bãi phế thải không thể dìm chết một tên Hoàng Vị không có ngai vàng như ngươi?”

Hơi dừng một chút, An Dương Vương chỉ tay vào Đăng Dương, hùng hồn nói tiếp

“Huống chi, tiểu tử này vốn dĩ đã chẳng phải là phế thải. Nếu ta nhớ không lầm thì mới vài phút trước đây, chính ngươi còn nói muốn thu nhận hắn làm đồ đệ đấy, đừng có tự vả thẳng vào miệng mình như thế chứ, Triệu Đà?”

“Tự vả vào miệng mình?” Triệu Đà hơi sững người, sau đó lại tiếp tục cười to hoang dại “Đừng đùa ta chứ, một cái xác chết, không gọi là phế thải thì gọi là gì?”

“An Dương Vương, ta nói cho ngươi biết, cái Cổ Loa Trấn Ma Trận này của ngươi, dẫu có thể áp chế tu vi của ta xuống Kình Quân lục trọng thiên, nhưng đó đã là cực hạn của ngươi rồi, muốn một lần nữa phong ấn ta, chuyện này là tuyệt đối không thể nào”

“Còn thằng phế vật này!” Triệu Đà chỉ thẳng tay vào Đăng Dương vừa mới khoát lên Long Thần Vũ Khải, vừa lạnh lùng vừa khinh miệt, nói “Ngươi cứ chống mắt lên mà xem, ta ăn tươi nuốt sống nó như thế nào, chỉ một tên Võ Tướng sơ cấp có chút thủ đoạn mà lại dám ngông cuồng, ôm mộng tưởng ngán chân ta, nực cười!”

Lời nói vừa dứt, sát khí phô thiên tái địa từ trong người Triệu Đà cũng ùng ùng kéo ra, khiến cho cả thế giới rực rỡ, ngay lập tức nhuốm màu u ám, một cỗ khí tức sát phạt khổng lồ, tựa như trăm vạn hùng binh đội mồ sống dậy, nương theo ánh mắt sắc như dao cạo, phủ thẳng xuống đầu Đăng Dương.

“Đồ sâu kiến hèn mọn, còn không mau đưa đầu chịu chết!!!”



Dưới tiếng rống kết hợp với sóng âm trùng kích của Triệu Đà, cuộc chiến sinh tử còn chưa bắt đầu, đầu Đăng Dương đã ong lên từng đợt đau nhức, hai tai chảy máu, linh hồn chấn động, chưa gì hết đã rơi vào thế hạ phong.

‘Triệu Đà dẫu bị An Dương Vương dùng Cổ Loa Trấn Ma Trận áp chế tu vi chỉ còn Kình Quân lục trọng thiên, thế nhưng kinh nghiệm chiến đấu lão luyện nơi xa trường, khả năng phán đoán chiến thuật tuyệt hảo cùng với vô số thủ đoạn thông thiên của lão vẫn không hề vì vậy mà lay chuyển chút nào’

‘Mình nếu cứ dựa vào mấy cái thủ đoạn tầm thường như sắp đặt mưu kế, bẫy rập và độc dược, chắc chắn sẽ bị lão nhìn ra ngay lập tức, vừa tiêu tốn thời gian quý giá lại chẳng mang lại kết quả khả quan gì, thậm chí, có khi còn bị lão tương kế tựu kế, giả bộ dính bẫy để nhân lúc mình sơ hở mà xuất ra một kích trí mạng”

‘Do vậy, cách tốt nhất và cũng là duy nhất để chiến thắng lão ta, chính là dùng sức mạnh thuần túy của bản thân, cường ngạnh lấy cứng chọi cứng với lão, thẳng mặt giao đấu, chính diện đập nhau, may ra mới có cơ hội thành công’

Cố nén cơn đau đầu cực kỳ khó chịu vì âm ba công kích, đại não Đăng Dương nhanh chóng đảo quanh một vòng, trong chóp mắt đã đưa ra phương án thích hợp nhất. Đối đầu với một kẻ có trí tuệ gấp hàng nghìn lần bản thân, dùng mưu kế chính là tìm chết, điên cuồng lao vào choảng nhau, không cho đối phương bất kỳ một giây ngơi nghĩ nào, đó mới chính là vương đạo.

Thời khắc phi thường, bắt buộc phải sử dụng phương pháp phi thường!

Tuy nhiên, để có thể làm được điều đó, việc trước hết là phải nâng cao sức chiến đấu cái đã.

“Cũng đến lúc nên sử dụng nó rồi, con át chủ bài mạnh nhất của ta!”

Sau lớp mũ giáp kiên cố bao trùm cả đầu, Đăng Dương khẽ nhết môi lên rồi bất ngờ quát lạnh

“Kích hoạt kỹ năng Đồ Tể!”

< Kỹ năng Đồ Tể đã được kích hoạt, thiêu đốt 10 điểm Sát Lục, tiếp nhập trạng thái Điên Cuồng, sức chiến đấu gia tăng gấp đôi > Âm thanh thông báo của AI ngay lập tức vang lên

(1 điểm Sát Lục = 1 mạng người. Giết kẻ thù không đội trời chung, điểm Sát Lục x2)

Cùng với đó, ánh mắt Đăng Dương bắt đầu hóa đỏ như dã thú, khí tức sát khí đậm đặc như thực chất được kìm nén bao lâu nay, thời khắc này đã hoàn toàn bùng nổ, ào ạt phóng xuất ra ngoài như nước lũ vỡ đê, khiến cho long giáp trắng bạc trong chớp mắt nhuốm màu đỏ tươi, Hiệp Sĩ Bạch Kim đã biến thành Huyết Hiệp Sĩ, sự cao quý mà lạnh lùng cố hữu đã hoàn toàn biết mất, chỉ còn lại hơi thở của sự tàn bạo và thị huyết, hoàn toàn không khác gì một Triệu Đà thứ hai.

< Chủ nhân, lực chiến của ngài hiện nay đã ngang bằng với cảnh giới Kình Quân nhị trọng thiên >

Cảm nhận từng luồng sức mạnh bạo ngược chảy xuôi trong huyết quản như từng cơn sóng hung dữ, Đăng Dương lắc đầu

“Như vầy vẫn chưa đủ, AI… tiếp tục kích hoạt tầng thứ hai của kỹ năng Đồ Tể”

< Kỹ năng Đồ Tể tầng thứ hai đã được kích hoạt, thiêu đốt 50 điểm Sát Lục, tiến nhập trạng thái Bạo Sát, sức chiến đấu gia tăng gấp bốn lần >

Sát khí bốc lên càng lúc càng đậm, hóa thành vòng xoáy khát máu bao trùm lấy Đăng Dương, ham muốn giết chóc cuộn trào mãnh liệt trong tâm trí, trên khải giáp huyết sắc đỏ tươi, hiện lên hàng loạt đường vân tử khí vô cùng ghê rợn.

Xẹt… xẹt… xẹt, Tử Lôi đấu khí bộc phát ra ngoài trong vô thức, lập lòe nhảy múa trên bộ khải giáp tử thần, hơi thở hủy diệt dần dần bao trùm khắp không gian, chính diện đối chọi với khí tức sát phạt mãnh liệt của Triệu Đà.

Trận chiến còn chưa diễn ra nhưng khí thế của hai bên đã bắt đầu đối chọi gay gắt, một chút cũng không thua kém khí tràng sinh ra khi hai đội quân sát sống khổng lồ choảng nhau.

< Chủ nhân, lực chiến của ngài hiện nay đã ngang bằng với Kình Quân tam trọng thiên đỉnh phong >

Sử dụng đến kỹ năng Đồ Tể cũng đồng nghĩa với việc để cho ý chí sát lục ảnh hướng đến thần trí của bản thân, do đó, để có được sức chiến đấu ngang bằng với Kình Quân tam trọng thiên, Đăng Dương đã mất dần sự tỉnh táo vốn có của mình, thay vào đó là khát khao chém giết đến tận cùng.

Có điều, nói gì thì nói, Đăng Dương vẫn là một tên Hồn Sư hàng thật giá thật, mặc dù đã không còn mạnh như trước, bất quá, để chống chọi lại sự tha hóa của nhận thức, bấy nhiêu đây cũng đủ dùng.

Chỉ là, Kình Quân tam trọng thiên vẫn chưa phải là đối thủ của Triệu Đà, để có thể chiến thắng, hắn cần phải mạnh hơn, mạnh hơn nữa

Đăng Dương cắn chặt hàm răng, gằn giọng rít lên

“Kích hoạt tầng thứ ba của kỹ năng Đồ Tể!”

< Chủ nhân, ngài xác định kích hoạt tầng thứ ba của kỹ năng Đồ Tể? Nếu như tâm trí không đủ kiên định, rất cả thể, ngài sẽ bị chính sát khí của mình nuốt chửng đó! > AI cẩn trọng nhắc nhở

Đã quyết định tất không thu hồi, Đăng Dương dám lựa chọn con đường này, hiển nhiên cũng đã sẵn sàng chấp nhận thách thức

“Không có thời gian cho mấy câu nói vô nghĩa đâu, lập tức kích hoạt ngay cho ta!” Đăng Dương quát lớn trong đầu

< Kỹ năng Đồ Tể tầng thứ ba đã được kích hoạt, thiêu đốt 500 điểm Sát Lục, tiến nhập trạng thái Chiếm Đoạt, sức chiến đấu gia tăng gấp mười lần >

Đùng!

Ngay khi tiếng thông báo của AI vang lên trong đầu Đăng Dương, cơ thể hắn cũng nổ cái đùng, sát khí ào ạt phóng ra như cuồng phong bạo vũ, hơn nữa còn tiến thêm một bước Hóa Linh, tự động sảnh sinh ra linh tính của mình, một mặt khiến cho sức mạnh của Đăng Dương ầm ầm bạo tăng, một mặt lại hung hăng chiếm đoạt lấy thể xác lẫn tinh thần của hắn.

Đôi mắt đỏ rực, không chút tính người như dã thú, bờ môi khẽ mở, tuy phun ra khí trắng nóng rực nhưng lại mang cho người ta cảm giác lạnh lẽ như băng. Cùng với đó, Long Thần Vũ Khải lại một lần nữa biến hình, từ màu đỏ tươi với những đường vân tử khí ngang dọc, nay đã hoàn toàn chuyển sang sắc đen của hắc ám, Huyết Hiệp Sĩ đã chính thức trở thành Hắc Hiệp Sĩ, sứ giả của tử thần.

< Chủ nhân, lực chiến của ngài hiện nay đã ngang bằng với Kình Quân ngũ trọng thiên >

< Nếu so sánh cấp độ giữa hai bên thì vẫn còn thua kém Triệu Đà một bậc nhỏ >

Với cơ thể đang dần dần mất kiểm soát, Đăng Dương liền nhíu chặt lông mày, không dám có một dây do dự, ngay lập tức lấy ra viên đan dược đã chuẩn bị sẵn từ trước, xuyên qua mũ giáp, ném thẳng vào miệng.

Định Hồn Đan, đan dược bậc hai, được bán trong cử hàng hệ thống với giá 999 điểm Tích Lũy, có tách dụng cố định thần trí trong vòng hai mươi phút, giúp cho người sử dụng hoàn toàn miễn nhiễm với tất cả yếu tố tác động từ bên ngoài, bao gồm cả tiêu cực lẫn tích cực.

Nói cho dễ hiểu một chút là, sau khi uống Định Hồn Đan vào thì trong vòng hai mươi phút sau đó, sẽ không thể nào thay đổi được trạng thái linh hồn, tất là không thể cường hóa cho mạnh lên hoặc áp chế cho yếu đi, dĩ nhiên cũng sẽ không có cách nào bổ sung linh hồn lực đã tiêu hao bằng đan dược.

Điều đó cũng có nghĩa là, nếu như Đăng Dương sử dụng cạn kiệt linh hồn lực của mình, hắn sẽ bất tỉnh nhân sự ngay lập tức hoặc tệ hơn là hủy diệt linh hồn, dẫn đến cái chết bất đắc kỳ tử, vô phương cứu chữa.

Ha ha, bất quá cũng không quang trọng, lần này liều chết với Triệu Đà, Đăng Dương vốn dĩ cũng không có ý định sử dụng sức mạnh Hồn Sư của mình, dù sao, với cấp bậc Nhất Tinh Hồn Sư sơ cấp hiện nay của hắn, thật ra cũng chẳng có bất kỳ tác dụng gì trong trận chiến này.

Định Hồn Đan vừa rơi xuống bụng thì liền phát huy hiệu dụng thần kỳ, linh hồn đang lung lay dữ dội của Đăng Dương bổng chốc yên tỉnh như chưa hề có gì xảy ra, sát khí trong cơ thể tuy rằng vẫn vô cùng bạo ngược bất tuân nhưng cũng không còn gây cho hắn bất kỳ ảnh hưởng tiêu cực nào nữa, ngoại trừ việc duy trì lực chiến mạnh mẽ của cảnh giới Kình Quân ngũ trọng thiên.

Tất cả chuẩn bị đều đã sẵn sàng, còn bây giờ thì… chiến thôi!

-----*-*-----

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv