Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 149: Vương gia gởi thư



Edit: susublue

Ám vệ nhìn thấy bức vẽ đó, nếu Vương gia ở biên cương thấy được sẽ hận không thể lập tức đánh cho xong trận mất!

Bạch Hiểu Tình không hiểu, nàng chỉ biết múa, chắc là ai cũng biết chứ?

Nhưng nhìn biểu cảm của mọi người, sao nàng lại cảm thấy có chút quái dị vậy?

Một đám người trợn mắt há mồm, sau đó nhìn nàng như nhìn quái vật.

Nàng ngẩng đầu nhìn Thẩm Vạn Xuân, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?

"Không có gì, ngươi biểu diễn rất tốt, bọn họ chỉ không kịp hồi thần thôi!" Nếu không phải Thẩm Vạn Xuân bị nàng nhìn chằm chằm thì đoán chừng cũng không hồi thần kịp.

Hắn cũng không ngờ, hành vi của nàng thật sự là nữ tử hiếm có trong thiên hạ.

Đúng hơn là không có, đúng là tài hoa kinh hãi người đời mà!

Tài hoa gì?

Nhìn bức tranh được vẽ trên tấm bình phong, bọn họ vốn không tin một nữ tử lại có được tài hoa tuyệt vời như vậy, còn có kỹ thuật nhảy yểu điệu kia nữa, tuy rằng che mặt nhưng với dáng người hoạt bát nhanh nhẹn thì cũng đủ biết nàng là tiểu mỹ nhân hiếm thấy rồi.

Cho nên bọn họ đều ngây dại, những người tự nhận là tài tử khi nhìn thấy được nàng thì còn ai dám nói mình là tài tử nữa? Đúng là tự rước lấy nhục!

“Rốt cục nữ nhân đó làm bằng cách nào? Quả thực không thể tưởng tượng được!" Những người đó đều kinh sợ cảm thán, có một số người còn tỏ vẻ tham lam muốn có nàng.

"Đúng vậy, không hổ là hoa khôi, là bộ mặt của chỗ này, đúng là giỏi!" Giọng nói của bọn họ đều rất thỏa mãn, tất cả đều nói lời khen ngợi.

Bạch Hiểu Tình không nghe bọn họ nói, nhưng nàng nghiêm túc cảm nhận được những nữ nhân khác đang ghen tị.

"Tiểu thư, ta bảo vệ ngươi!" Tiểu Phấn rất trung thành, nhìn thấy các nàng như vậy đã biết được các nàng đang nghĩ gì.

"Không sao, các nàng sẽ không làm gì được ta!" Bạch Hiểu Tình biết các nàng bất mãn, nhưng ở Vạn Xuân Các này các nàng cũng biết mình sắp trở thành chủ nhân ở đây.

"Dạ!" Tính tình Tiểu Phấn thiện lương, cho nên sẽ bị người ta hại, bởi vì các nàng không dám làm khó mình cho nên chỉ có thể xuống tay với kẻ yếu, diẽn[dann<lle3;quysdoon mà Tiểu Phấn thoạt nhìn còn chưa có năng lực tự bảo vệ bản thân, tương lai thật là mù mịt mà.

Lúc Bạch Hiểu Tình nhìn nàng, nàng cũng biết không ít người đỏ mắt nhìn Tiểu Phấn, có lẽ cuộc tranh đấu giữa các nha hoàn cũng bắt đầu rồi.

Nàng có chút do dự, nên để các nàng tự tranh đấu hay là bảo vệ nàng, dù sao người đơn thuần như vậy cũng không nhiều lắm.

" Tiểu Phấn, ngươi không cần nhường nhịn, phải bảo vệ bản thân giống như lúc ngươi bảo vệ ta! Nếu ngay cả bản thân mà ngươi còn không tự bảo vệ được thì sao có thể bảo vệ ta được?" Lời nói của Bạch Hiểu Tình có hàm ý, nhưng cũng không thể không nói ý ám chỉ của nàng có tác dụng rất tốt.

Mỗi một câu đơn giản của người nào cũng đều có thể ảnh hưởng đến người khác, cho nên đối với lời nói của Bạch Hiểu Tình, nếu Tiểu Phấn thật sự nghe hiểu thì sẽ biết cách đứng lên phản kháng.

Bạch Hiểu Tình nói xong cũng bắt đầu đi chỉnh đốn lại chuyện của thanh lâu, nàng muốn nhìn xem rốt cục ở đây có bao nhiêu tiền, nhưng điều quan trọng nhất là suy nghĩ xem sau này nên lấy tin tình báo thế nào.

Nhưng nàng còn chưa chuẩn bị xong mọi thứ thì đã nghe tin Thẩm Vạn Xuân đến đây, không biết hắn lại muốn làm gì nữa.

Bạch Hiểu Tình nhìn hắn chằm chằm, sau đó cảm thấy rất xấu hổ, bởi vì hắn cứ luôn nhìn nàng như vậy, hơn nữa ánh mắt cũng không chuyển động, như vậy kêu nàng không khủng hoảng thế nào được?

Nàng không biết nam nhân trước mắt này cũng sắp điên lên giống đám người dưới lầu rồi.

Trong mắt những người đó đầy nóng cháy, khát vọng, và sùng bái Bạch Hiểu Tình, từ đây tên Quốc Sắc này đại diện cho hoa khôi nổi tiếng nhất trong thiên hạ.

Nhưng Bạch Hiểu Tình không biết là nàng đã khiến bao nhiêu nam nhân yêu, chọc bao nhiêu nữ nhân tức giận.

Nếu đám người này cố ý nói thân phận của nàng ra ngoài thì sẽ mang đến rất nhiều phiền phức, nhưng điều phiền phức đó là cái gì mới được? Tốt xấu đều có, tóm lại bản thân nàng chính là một phiền phức rồi.

"Ngươi có chuyện gì thì nói thẳng đi, nếu không người khác sẽ cho rằng ta làm chuyện gì có lỗi với ngươi!" Nàng cười duyên, sau đó cho hắn đi vào phòng.

Tiểu Phấn pha trà cho bọn họ, Bạch Hiểu Tình nhìn sổ sách, sau đó bắt đầu thanh toán mọi thứ giữa bọn họ.

"Thẩm lão bản, là như vậy, những điều khoản giữa chúng ta nên thanh toán sòng phẳng, ta cảm thấy cứ tiếp tục phát triển theo chiều hướng này rất tốt, nhưng từ từ sẽ bị bắt chước, sau đó sự cạnh tranh trong lâu sẽ rất lớn!" Bạch Hiểu Tình nghiêm túc phân tích, nhưng Thẩm Vạn Xuân lại nở nụ cười.

"Chẳng lẽ ngươi không biết nhân vật đại diện cho Vạn Xuân Các lúc này chính là ngươi, ngươi nên biết rằng cái vũ đạo đó của ngươi cho dù có khổ luyện cũng phải mất nhiều năm mới nhuần nhuyễn, huống chi ngươi lại có tài hoa như vậy!" Hắn nhàn nhạt nói xong, bộ dáng thì giống như không quá để ý, nhưng đáy lòng lại hi vọng nàng mãi mãi trở thành trụ cột tinh thần cho chỗ này.

"Ta sao? Đừng đùa!" Nàng thi vẽ tranh chỉ vì muốn làm theo cách người cổ đại mà thôi.

Nhớ đến mấy bà thím trong phim truyền hình Hoàn Châu Cách Cách của Quỳnh Dao, vẽ tranh có thể khiến Lão Phật gia và Hoàng đế vui, cho nên nàng mới bắt chước, nhưng nàng chỉ thêm vài vũ đạo đòi hỏi yêu cầu cao hơn một chút thôi.

"Ta không đùa, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy người dưới lầu đều gọi tên của ngươi sao? Tên của ngươi vang vọng cho tới bây giờ vẫn chưa tắt!" Thẩm Vạn Xuân mở cửa, tiếng reo hò cũng vọng vào.

"Quốc Sắc, Quốc Sắc, Quốc Sắc!"

Bạch Hiểu Tình trợn tròn mắt, rốt cục đây là tình huống gì, nàng chỉ trình diễn bình thường thôi, chuyện này đã vượt qua khỏi sự khống chế của nàng.

Nàng nhìn thoáng qua hai ám vệ phía sau, tuy rằng nàng nhìn không thấy nhưng cũng có thể cảm giác được mọi chuyện đã đi quá xa, hơn nữa còn náo loạn quá lớn.

"Các ngươi không nói cho chủ tử các ngươi biết chứ?"

"Chúng ta sẽ nói cho chủ tử biết!"

Có thể không nói cho chủ tử biết sao? Nữ nhân của bản thân bị nam nhân khắp thiên hạ nhớ thương, bị nữ nhân khắp thiên hạ hận, có thể không nóng nảy sao?

Nếu đổi lại là người khác, có mấy ai không nóng nảy chứ?

"Được rồi!" Bạch Hiểu Tình cũng sớm nghĩ ra, cũng biết rằng không thể nào, vì vậy nên ngoan ngoãn ở trong đây làm bình hoa vậy.

"Thẩm lão bản, tuy rằng ngươi nói có lý, nhưng ta không muốn ở trong này quá lâu, tốt nhất là tìm thời gian thích hợp rồi tuyên bố ta chết rồi đi!" Nàng không để tâm nói, khiến Thẩm Vạn Xuân âm thầm xem thường.

Có ai tự nói mình chết chứ, chỉ có nữ nhân ngu ngốc này mới nói ra những lời như vậy thôi.

"Quên đi, chúng ta vẫn nên thương lượng chuyện trong lâu đi, như vậy ngươi cũng sẽ có chuyện để làm!" Hắn cảm thấy hiện tại cũng chỉ có chuyện này mới khiến nàng để tâm.

Nếu không phải biết nàng là nữ nhân của Triệu Tử Tu, thì hắn cảm thấy hắn sẽ chủ động đào sâu vào, không biết vì sao, nhưng càng nhìn thì lại càng cảm thấy nàng rất đặc biệt, làm cho hắn nhịn không được muốn thân cận.

"Được rồi, đây là sổ sách đúng không, ta đã đồng ý sẽ làm hoa khôi ở đây một năm, cho nên thu nhập của ta sẽ là một nửa, nhưng hiện tại nếu ngươi thấy được ta sẽ lập kế hoạch để cho Vạn Xuân Các kiếm được gấp đôi, cho nên điều ngươi nên làm là đưa ra quan điểm!" Bạch Hiểu Tình đắc ý dào dạt nói, không phải nàng khoe khoang, nhưng nàng cảm thấy đây là cái mà mình nên có.

"Được, ngươi muốn cái gì ta cũng cho, nhưng ta chỉ có một điều kiện!"

"Điều kiện gì, ngươi nói đi!"

" Trong vòng một năm ngươi phải ở trong lâu, hành tung của ngươi cũng tự do, chỉ cần cộng dồn lại đủ một năm là được!" Đây là nhượng bộ lớn nhất của hắn.

Bạch Hiểu Tình suy nghĩ, nếu nàng ở trong đây thì cái chỗ này cũng chính là của nàng rồi.

Trong vòng một năm, nàng có thể đào tạo được một hoa khôi, hiện tại mục tiêu lớn nhất của nàng chính là tìm được một nữ tử thích hợp để thế vị trí của mình.

Nàng suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý.

"Được, ta đồng ý, cứ dựa theo ý của ngươi đi, mặt khác, ngươi phải đi tìm một nữ nhân có khí chất đến đây, ta muốn bồi dưỡng nàng thành vương bài trong Vạn Xuân Các của chúng ta, không nhất định phải khuynh quốc khuynh thành, chỉ cần khí chất cao là được rồi!" Nếu hoa khôi đều là bình hoa sẽ không tốt, dien(dann<lle;quy*d0n nên biết nhẫn nại, biết chịu đựng rèn luyện trong thời gian dài thì mới có thể khiến người khác nhớ mãi không quên.

"Được, chuyện này ta sẽ đi làm!" Thẩm Vạn Xuân thấy nàng đồng ý, cũng thầm nhẹ nhàng thở ra, thoải mái hơn.

Nhưng Bạch Hiểu Tình lại lo lắng muốn chết, lần diễn xuất này, cũng không biết hắn ở nơi xa xôi đó sẽ phản ứng thế nào? Có phải sẽ đến tìm nàng hay không.

Hành động của ám vệ quá nhanh, mới ba ngày mà bọn họ đã nhận được thư trả lời.

Đáp án là lần sau không thể tiếp tục diễn nữa. Bạch Hiểu Tình nghiêng đầu, nhưng cũng muốn vậy, vì để cho hắn an tâm đánh giặc, nên không muốn làm cho hắn phân tâm.

"Tiểu thư, đây là thư chủ tử đưa cho ngài!" Ám vệ nhẹ nhàng đưa một phong thư lên, lúc nhìn thấy những nét chữ hữu lực, tim nàng cũng đập bình bịch.

"Được, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi một lát đi!" Mỗi ngày đều bảo vệ nàng cũng sẽ rất mệt, tuy rằng nàng biết bọn họ luân phiên nhau bảo vệ, sau đó luân phiên đi nghỉ ngơi, nhưng vẫn là ngày đêm không ngừng ở bên cạnh nàng.

Mở thư ra, nàng thấy được hai chữ Tình Tình cực kỳ vặn vẹo, nhưng lại rất dễ xem, có đầy sự nhớ nhung trong đó.

"Tình Tình, ta rất nhớ nàng, ở đây mọi thứ đều tốt, nhưng nghe nói nàng bị người ta nhớ thương nên ta nóng lòng, nhưng nàng là nữ nhân của bổn vương nên bổn vương không cho phép ai cướp đoạt nàng, chờ gia trở về sẽ thương nàng thật tốt.” Nội dung bức thư này rất ái muội, khiến cho người ta nhớ tới những lời thỏ thẻ giữa những đôi tình nhân.

Bạch Hiểu Tình đọc thư xong thì đặt nó lên ngực, trong lòng cảm thấy cực kỳ ngọt ngào.

Ít nhất ở phương xa còn có người nhớ nhung mình, có người khiến mình bận tâm.

Nàng cấp tốc hạ bút viết cho hắn một bức thư.

Không, chính xác mà nói là hai chữ mới đúng! Trong mắt nàng toàn là sự tinh ranh, nam nhân bá đạo này nên bị giáo huấn một chút.

Nhưng đối với nàng mà nói tin hắn bình an mới là niềm hạnh phúc lớn nhất.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv