Lần đầu tiên Hàm Nhất chủ động yêu cầu Bạch Dương, khiến Bạch Dương thấy bất ngờ, nhưng vợ có lệnh rồi, đương nhiên chồng phải tuân theo, thẳng tay lùi lịch họp của công ty, chuẩn bị cho ngày mai tới đón vợ ở sân bay.
Bạch Dương định mua một bó hoa hồng, kết quả sợ thu hút ánh nhìn của người khác, nên dứt khoát mua một ly nước lạnh. Hồi trước toàn là Bạch Dương để người khác đợi, đây là lần đầu tiên đứng ở cửa sân bay đợi người. Anh mặc chiếc áo len cao cổ màu trắng, phối cùng chiếc quần jeans, bên ngoài thì khoác thêm chiếc áo khoác màu xám, chân đi đôi giày thể thao màu trắng, trông rất bình thường đứng ở cửa ra vào.
Vì muốn tránh mặt fans, mà Hàm Nhất đặc biệt mua vé máy bay sớm hơn một chuyến với người đồng hành, đội chiếc mũ vịt màu đen, khăn quàng cổ màu đen, chiếc áo khoác lông vũ màu đen dài tới chân, đôi bốt cũng màu đen nốt, cộng thêm chiếc vali màu đen để ngoài, một người màu đen kín chân đi ra khỏi cửa, Bạch Dương vừa nhìn thì biết đây là Hàm Nhất, vội chạy lên đón.
Hàm Nhất vẫn luôn cúi đầu sợ bị người khác phát hiện, đột nhiên có một đôi giày màu trắng với nhãn hiệu Nike màu đen dừng trước mặt cô, Hàm Nhất đành phải ngẩng đầu, thì thấy khuôn mặt mình đã nhớ mong bấy lâu, khóe miệng bất giác cong lên.
Bạch Dương cầm lấy hành lý, kéo tay Hàm Nhất, còn nói rất đàng hoàng: “Đi thôi, anh dẫn em đi. Anh sợ lát lạc mất em.”
Nếu như trước kia thì có lẽ Hàm Nhất sẽ thấy Bạch Dương khùng khùng, có lẽ khó tránh được trách mắng, tình huống nghiêm trọng thì còn có thể tự mình làm tổn thương mình, nhưng hiện thực thì không giống chút nào, Hàm Nhất không những có thể thẳng thắn thừa nhận, còn có thể cảm nhận được cảm giác nai con chạy loạn trong lòng.
Lần đầu tiên Bạch Dương nắm tay Hàm Nhất, Bạch Dương đã từng nắm tay rất nhiều cô gái, chỉ là chưa có người nào có thể khiến Bạch Dương có loại kích động thế này, thậm chí còn không muốn buông tay. Tay của Hàm Nhất đúng là không giống với người bình thường, nhỏ hơn một chút, vừa nhỏ vừa mềm, bàn tay to lớn của Bạch Dương vừa hay có thể bao chặt bàn tay của Hàm Nhất, một tay Bạch Dương đẩy hành lý nắm tay Hàm Nhất, người bên cạnh đều cảm thấy đây là đôi tình nhân nhỏ đang yêu đương cuồng nhiệt. Tuy rằng Bạch Dương chỉ phối đồ đơn giản nhưng không che khuất được khí chất, có vài fans đã nhận ra họ, nhưng không có đi lên làm phiền đôi bạn trẻ, lén chụp trộm vài tấm.
Bước chân của Bạch Dương khá lớn, Hàm Nhất vội đuổi theo phía sau, vừa vặn che đi khuôn mặt xấu hổ của mình, lớn thế này rồi nhưng hình như đây là lần đầu tiên cô được con trai nắm tay, Hàm Nhất không quen cho lắm, nhưng cũng không nỡ buông tay.
Một đường nắm tay tới tận chỗ để xe, Bạch Dương để hành lý ra sau cốp xe, hai người mới cùng nhau lên xe, Bạch Dương nhận lấy khăn quàng Hàm Nhất vừa cời, bỏ ra ghế sau, rồi lại đưa ống hút của đồ uống cho Hàm Nhất, “Lát nữa chúng ta tới nhà ông ngoại ăn cơm tối, hôm nay nhà ông có khách.”
Hàm Nhất đúng là có hơi khát, không ngờ Bạch Dương lại chu đáo tới thế, hút một ngụm lớn, “Ờ, vâng.” Hàm Nhất định về nhà một chuyến, rồi tìm cơ hội thăm dò Bạch Dương, nhưng tình huống bây giờ thì chỉ đành để sau vậy.
Đột nhiên Hàm Nhất nhớ tới đứa cháu của mình, “Trần Thụy Hàng đâu?”
“Đưa đến nhà mẹ em rồi, có thể hôm nay chúng ta sẽ về muộn, ngày mai rồi qua đón nó lúc tan học cũng được.” Bạch Dương khởi động xe.
Bởi vì Hàm Nhất ở Hongkong mấy ngày không được ngủ ngon, vẫn luôn có tâm sự đè nén, mới bắt đầu không biết nên giải quyết thế nào, sau này lại biến thành chờ đợi, cho tới khi gặp được Bạch Dương, chuyện đè ép nơi đáy lòng Hàm Nhất được buông lỏng không ít, lúc này lại ngồi cách Bạch Dương chưa tới một mét, chuyện mấy ngày nay làm Hàm Nhất mệt mỏi đã ổn trong chốc lát, cảm thấy buồn ngủ, mí mắt cũng dần dính lại.
Đèn đỏ vừa sáng, Bạch Dương dừng xe, cầm đồ uống Hàm Nhất chưa uống xong, phía trên ống hút vẫn còn vết son màu hồng nhạt của cô, Bạch Dương cười rồi ấn môi mình lên ống hút, uóng hai ngụm, rồi quay người thấy Hàm Nhất đã ngoẹo đầu dựa trên ghế ngủ say rồi, Bạch Dương thấy đèn đỏ còn hơn 40s nữa, bèn nhẹ cởi dây an toàn, nhấc người giúp Hàm Nhất tựa hẳn ra ghế, khiến Hàm Nhất ngủ càng ngon hơn, Hàm Nhất ý thức được bèn cọ người, điều này rơi vào mắt Bạch Dương thì quá đáng yêu rồi, không nhịn được nhìn thêm mấy lần, chờ tới khi thấy tiếng còi của xe phía sau, mới phản ứng lại, khởi động xe một lần nữa.
Vì muốn để Hàm Nhất ngủ càng yên ổn hơn, có thể ngủ được nhiều hơn, anh lái xe rất ổn định, kéo dài hành trình hơn, đoạn đường chỉ một tiếng, mà Bạch Dương lái tới tận hai giờ. Bạch Dương lái xe vào chỗ để xe trong tiểu khu, ổn định vào chỗ. Lúc xe dừng thì Hàm Nhất vừa tỉnh, lúc tỉnh lại, bò dậy từ ghế phụ, “Tới rồi à?”
“Ừ, xuống thôi.” Bạch Dương tháo dây an toàn giúp cô.
Sau khi xuống xe thì Bạch Dương đứng trước xe, Hàm Nhất vẫn ngồi yên không động, Bạch Dương bèn đi đến nghiêng mở cửa cho Hàm Nhất, “Sao thế?”
“Chân tê rồi.” Hàm Nhất hơi ngại ngùng nói.
Bạch Dương đưa chìa khóa trong tay cho Hàm Nhất, “Cầm lấy.”
Hàm Nhất ngon ngoãn cầm chìa khóa mà không biết Bạch Dương tính làm gì.
Chỉ thấy một tay anh luồn xuống dưới đầu gối Hàm Nhất, tay khác thì vòng qua vai Hàm Nhất, bế Hàm Nhất ra khỏi xe, tựa người vào cửa, đóng cửa xe lại, “Chìa khóa.”
Hàm Nhất ngơ ngác không phản ứng kịp, sợ cả người bị rơi xuống, vội vàng ôm chặt cổ Bạch Dương.
Bạch Dương thấy vẻ mặt của Hàm Nhất có hơi buồn cười, “Anh không để em rơi đâu, vẻ mặt của em đừng làm như hi sinh quyên mình thế chứ, đưa chìa khóa cho anh, chìa khóa trong tay em.”
Hàm Nhất ngại ngùng thả nhẹ hai tay trên cổ Bạch Dương, ấn khóa xe.
“Ting ting~”
Đèn xe sáng lên, Bạch Dương mới bế Hàm Nhất đi, tới dưới tòa nhà, Hàm Nhất vỗ vai Bạch Dương, “Được rồi, không tê nữa.”
“Chắc chắn chứ?”
Hàm Nhất gật đầu, thực ra là do không muốn để Bạch Dương bế cô trèo thang bộ, cô cũng không hề nhẹ, trèo hết cầu thang bộ này thì có lẽ tay Bạch Dương cũng tê hết rồi.
Bạch Dương cẩn thận thả Hàm Nhất xuống, ấn chuông cửa, cửa căn hộ mở ra, hai người cùng đi lên tầng.
Vừa bước vào, phát hiện trong nhà rất náo nhiệt, không chỉ có cha mẹ Bạch, cả nhà Lý Hưởng và Nam Nam cũng đều tới, còn có vài khuôn mặt xa lạ.
Mẹ Bạch thấy Hàm Nhất quay về, bèn vội kéo cô lại, “Đây là con dâu của tôi, vợ của Bạch Dương, Trần Hàm Nhất, Hàm Nhất à đây là ông Lý, bạn chiến hữu của ông ngoại con ở ngay đối diện kìa, đây là con trai con dâu của ông ấy, cô gái này là cháu gái của ông Lý tên là Lý Vy, lớn lên cùng Bạch Dương và Lý Hưởng đó, cả nhà ba người họ vừa mới từ nước ngoài về.”
Mẹ Bạch nhiệt tình giới thiệu, Hàm Nhất chào hỏi từng người một, tới chỗ Lý Vy, thì Hàm Nhất chợt nhận được ánh mắt kỳ lạ, thay đổi trong nháy mắt, dường như có điều gì đó, giây sau đã hồi phục lại ánh mắt dịu dàng, không còn nét kỳ lạ kia nữa, Hàm Nhất còn tưởng mình hoa mắt.
Hàm Nhất cẩn thận đánh giá Lý Vy, khuôn mặt thon dài, mắt tròn lông mày đậm, thân hình nóng bỏng gợi cảm, là một mỹ nữ chân dài điển hình, nhìn bắp chân nhỏ là biết do tập gym nhiều mà thành. Người này chính là tình nhân trong mộng của Bạch Dương hồi trước, trước giờ luôn là kiểu người mà anh luôn thích, đột nhiên phát hiện chân tướng, khiến tâm trjang Hàm Nhất rơi xuống đáy vực nhanh chóng.
Trên bàn ăn, Hàm Nhất ngồi bên cạnh Bạch Dương, còn Lý Vy thì ngồi cạnh bên còn lại gần Bạch Dương, khiến Hàm Nhất rất để ý.
Lý Vy luôn kể những chuyện hồi nhỏ, trêu mọi người trên bàn ăn đều cười ha ha cả lên, chỉ có Hàm Nhất và Nam Nam ngồi một bên biết chuyện này ngại ngùng biết bao, không chen được câu nào vào, chỉ đành ngồi đó cười ngại ngùng.
Bạch Dương phát hiện Hàm Nhất không nói gì, cũng chẳng động đũa, cúi đầu nói bên tai Hàm Nhất, “Em sao thế? Không hợp à?”
“Không sao, em không đói lắm.” Hàm Nhất không muốn để người khác nhìn ra bản thân đang nghĩ gì, bèn đối phó qua loa với Bạch Dương.
Lý Vy gắp ít thịt cá để vào trong bát Bạch Dương, “Bạch Bạch, món cá dưa chua anh thích ăn nhất nè.”
Hiện trường này có hơi ngại ngùng, sự chủ động của Lý Vy chỉ cần không mù đều có thể nhìn ra Lý Vy có ý gì đó với Bạch Dương, cha mẹ Lý Vy đều cười không nói gì, tâm tư của Lý Vy, làm cha mẹ đương nhiên hiểu chứ, ông Lý thì có hơi ngại về hành động của Lý Vy, tư tưởng của lão quân nhân tương đối bảo thủ, Bạch Dương là người đã kết hôn, làm thế này đúng là có hơi thất lễ.
Những người khác cũng có chút không thoải mái, đều cảm thấy việc Lý Vy làm thế có hơi quá đáng, lo lắng nhìn Hàm Nhất. Hàm Nhất vốn không muốn nghe Lý Vy nói gì, cũng ép sự tò mò với những việc đối phương làm, một mình im lặng suy nghĩ.
Bạch Dương thấy cha mẹ nháy mắt với mình, rồi thấy Hàm Nhất đang im lặng không nói gì ngồi một bên, tưởng rằng Hàm Nhất giận rồi, Bạch Dương bèn gắp miếng thịt cá trả lại Lý Vy, “Tôi dị ứng với cá, em tự ăn đi.”
“Thế anh ăn sườn xào chua ngọt không?” Lý Vy nhớ là Bạch Dương không có dị ứng gì cả, nhưng có thể do gần đây thay đổi, lại gắp một miếng sườn xào chua ngọt qua.
“Không cần, anh đang giảm cân.” Bạch Dương che miệng bát mình lại, tỏ vẻ kháng cự.
Mẹ Bạch hài lòng cho con trai một nút like. Bây giờ Bạch Dương chỉ hướng về Hàm Nhất, không ngừng gắp đồ ăn cho Hàm Nhất, mới có lát mà đĩa của Hàm Nhất đã thành ngọn núi nhỏ.
Lý Vy bị lạnh nhạt có hơi nhếch nhác, nhưng vẫn mang theo nụ cười như cũ. Lý Vy lại chủ động rót rượu vang cho Bạch Dương, Bạch Dương đưa thẳng cho Hàm Nhất, “Anh lái xe, không uống rượu, vợ anh sẽ uống thay.”
Tay Lý Vy nắm chặt, động tác nhỏ đó đã bị Nam Nam nhìn thấy, cô không nhìn được cười trộm.
Hàm Nhất lúc ăn cơm không tập trung nên không nuốt cơm đúng cách, kẹt trong cổ họng, vội vàng cầm ly rượu uống ừng ực, mới nhuận lại họng.
Lý Vy thấy Hàm Nhất uống như thế, dường như sắp say rồi, muốn mượn cớ Hàm Nhất say để làm chuyện gì đó, cố ý dựa gần Hàm Nhất, “Lần đầu gặp mặt, tôi kính cô một ly.”
Hàm Nhất nhìn lý rượu của đối phương, thấy bản thân không có lý gì mà không đứng, chỉ đành đứng lên uống thêm ly nữa. Lý Vy lại rót đầy cho Hàm Nhất, rồi lại tìm cớ dể Hàm Nhất uống tiếp.
Tửu lượng của Hàm Nhất không tính là tốt, nhưng phẩm rượu rất tốt, uống nhiều thì sẽ yên lặng ngủ, cũng không quậy, ăn xong cơm, Hàm Nhất đã tựa vào ghế ngủ say quắc cần câu rồi, Bạch Dương để đầu Hàm Nhất tựa vào vai mình, còn nắm tay cô nữa.
Người nhà Bạch Dương đều rất tán thưởng biểu hiện của Bạch Dương, mẹ Bạch còn không ngừng cổ vũ cho con trai ở trong lòng. Chỉ có Lý Vy đang đứng mộ bên chịu đựng cơn giận âm ỉ, đang định nhân lúc Hàm Nhất say mà làm chuyện gì đó nhưng không thành, còn thành toàn cho đối phương nữa.
Sau bữa cơm, cả nhà đều chuẩn bị ai về nhà nấy, Lý Vy định đi gọi Hàm Nhất dậy, ai dè tay vừa định vỗ vai cô, thì đã bị Bạch Dương cản lại, “Đừng gọi cô ấy, mấy ngày nay cô ấy rất mệt, để cô ấy ngủ đi.”
Lý Vy thu tay về, nghi hoặc hỏi: “Nhưng không gọi cô ấy dậy, hai người về kiểu gì?”
Bạch Dương: “Lát nữa anh bế cô ấy về là được.”