Trong lòng Hàm Nhất hiện tại rối như tơ vò, đầu óc nóng nảy như con quay đang chạy loạn khắp nơi vì mất phương hướng.
Càng muốn bình tĩnh lại để suy nghĩ lại càng hỗn loạn thêm.
Nhìn dáng vẻ phiền muộn và bất lực của bản thân phản chiếu dưới mặt hồ công viên. Hàm Nhất cảm thấy bài toán tình cảm này cô không thể giải đáp được. Giờ đến nhà cô cũng không dám về, bởi vì cô không biết phải ở chung với Bạch Dương như thế nào.
Trước kia không biết còn có thể, bây giờ biết rồi càng ngại ngùng, khó xử hơn.
Hàm Nhất quyết định tạm thời rời nhà một thời gian, sắp xếp lại suy nghĩ của mình kỹ càng rồi tính tiếp.
Cô vốn còn một căn chung cư nhưng vì kết hôn nên công ty đã thu hồi lại. Hiện tại, trừ căn nhà ở cùng Bạch Dương thì chỉ còn lại nhà mẹ cô.
“Mình vậy mà đến chỗ đặt chân cũng không có”.
Hàm Nhất nghĩ trái nghĩ phải cuối cùng lựa chọn đến nhà cô bạn Phương Nam Nam tránh nạn.
Phương Nam Nam vừa ra cữ, đang ở nhà một mình chăm con, Hàm Nhất gần đây cũng bận rộn cũng chưa có thời gian đến nhà thăm hỏi, vừa vặn nhân cơ hội này đến xem bảo bảo. Hàm Nhất mua một đống đồ dùng cho trẻ con liền lái xe thẳng đến nhà cô bạn mà chẳng thèm báo trước câu nào.
Khi Phương Nam Nam trông thấy Hàm Nhất bao lớn bao nhỏ đứng trước cửa nhà mình ngoài ý muốn bảo:
“Sao cậu lại đến đây? cũng không báo trước với tớ một tiếng”.
Khoảnh khắc mở cửa, Hàm Nhất suýt chút nữa không nhận ra Nam Nam, có lẽ do trong tháng ở cữ quá tốt nên cả người cô ấy đều tròn lên quả bóng bị thổi khí vậy. Khuôn mặt mũm mĩm, chân tay cũng vạm vỡ không ít. Quả nhiên làm mẹ thật không dễ dàng.
Hàm Nhất mang theo đống đồ đạc đi vào
“Tới thăm cậu, thuận tiện nhìn bé con”.
“Tới nhìn tớ biến thành bà mẹ bỉm sữa mập mạp chỉ lo ở nhà chăm con à”, Nam Nam cố ý trêu ghẹo
Hàm Nhất cười cười, cố ý khiêu khích cô:
“Đến nhìn đại mỹ nữ có dáng người ma quỷ trước kia biến hình”.
“Ngừng, cậu cứ chờ đi, không đến 3 tháng tớ sẽ biến trở về dáng người như xưa”. Nam Nam tuyên thề với Nhất Hàm.
“Được rồi, được rồi, đùa với cậu thôi. Cậu đừng quá tạo áp lực cho bản thân, lấy chất lượng làm đầu, cứ tiến hành tuần tự đừng đốt cháy giai đoạn làm hao tổn đến sức khoẻ, vạn nhất lại ảnh hưởng đến bảo bảo càng không đáng”.
Nam Nam nghe Nhất Hàm nói thế mới tiết chế một chút
“Sao cậu không đến cùng Bạch Dương?”
“Anh ấy đang ở cùng cháu tớ, là cậu nhóc Trần Thuỵ Hàng đó. Với lại một mình tớ tới xem bảo bảo không được à?”
Hàm Nhất cố ý lảng tránh chủ đề liên quan đến Bạch Dương.
“Bảo bảo vừa mới ngủ, đoán chừng phải mấy giờ nữa mới tỉnh, thật không khéo, tới lúc đó chắc cậu cũng về rồi”
“Không lo, hôm nay tớ dự định ở nhà cậu”
“Hả? Cậu đùa à? Sao lại vậy?” Nam Nam không tưởng tượng nổi nhìn Hàm Nhất, nghĩ rằng cô đang đùa chứ không phải nghiêm túc.
“Trần Thuỵ Hàng chiếm giường của tớ, tớ khó chịu lắm, với lại tớ cũng nhớ cậu nữa, cậu là cái đồ trọng sắc khinh bạn, có chồng liền quên tớ” Hàm Nhất vịn vào lý do ăn vạ không chịu đi.
Nam Nam không khỏi suy nghĩ nhiều, liệu có phải hai người cãi nhau.
“Cậu có nói qua cho Bạch Dương chưa?”
“Tớ có nhắn tin cho anh ấy hôm nay qua đây tâm sự bầu bạn với cậu”
Trên đường Hàm Nhất có báo tin cho Bạch Dương là tối nay có việc đột xuất không trở về được.
Hàm Nhất từ nhỏ đến lớn chưa từng nói dối nên không dám gọi điện mà chỉ gửi tin nhắn cho qua chuyện.
Bạch Dương nhận được tin nhắn xong liền có chút mất mác, đến cơm tối cũng chỉ đặt bên ngoài cho Trần Thuỵ Hàng.
Bạch Dương nằm một mình trên chiếc giường lớn, nhìn vị trí trống trải bên cạnh, cánh tay không còn ai gối đầu, trong lồng ngực cũng không còn độ ấm. Bạch Dương chỉ có thể ôm chăn chìm vào giấc ngủ. Một đêm dài không an ổn.
Khi về đến nhà, Lý Hưởng phát hiện trong nhà xuất hiện vị khách không mời mà đến, “sao em lại đến đây? Bạch Dương không cùng đến à?”
“Anh ấy ở nhà trông cháu”. Hàm Nhất đang đùa với bảo bảo thuận miệng trả lời lại
Lý Hưởng kinh ngạc nhìn cô: “Trông cháu?”
“Cháu trai đang ở nhà em, anh ấy trông hộ”
Lý Hưởng: “Vậy em có cần anh đưa về không?”
Hàm Nhất xua tay bảo: “Không cần, tối nay em ở lại nhà anh”
“Ở đây? Em ngủ chỗ nào?”
Hàm Nhất hướng về phía phòng ngủ trả lời: “em với Nam Nam ngủ cùng nhau”
Lý Hưởng: “Vậy còn anh?”
Nam Nam khó xử nói: “Chồng à, đêm nay anh thông cảm, chịu khó ngủ phòng cho con nhé”
Lý Hưởng nhìn người nào đó tú hú chiếm tổ, giận dỗi ôm con trai về phòng không cho Hàm Nhất chơi đùa với bé con.
Hàm Nhất nghĩ muốn cùng bạn thân tâm sự đêm khuya, kết quả Nam Nam mệt mỏi vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ mất, chỉ để lại Hàm Nhất nhìn trần nhà hồi lâu, tinh thần tỉnh táo một chút cũng không buồn ngủ. Trong đầu đều là suy nghĩ bây giờ phải làm sao?
Sáng sớm hôm sau, Bạch Dương có lịch trình, ở nhà đợi nửa ngày cũng không thấy Lý Hưởng đến đón mình khiến Bạch Dương có chút lo lắng. Lý Hưởng chưa bao giờ trễ hẹn, Bạch Dương gọi điện thoại qua, đầu kia vừa bắt máy liền hỏi ngắn gọn: “Anh ở đâu?”
“Anh vừa mới dậy, bây giờ cậu tự đón xe đến công ty đi, chúng ta gặp ở công ty”.
Lý Hưởng có bệnh lạ giường, đột ngột thay đổi chỗ ngủ làm anh cả đêm quay qua quay lại thẳng đến 3 giờ sáng mới ngủ được.
Trần Thuỵ Hàng rất tò mò về công việc của diễn viên nên năn nỉ dượng nhỏ xin đi theo, Bạch Dương đồng ý, hai người cùng đón xe đến công ty, lát sau Lý Hưởng cũng đến.
Bạch Dường tò mò hỏi: “Sao anh dậy trễ vậy? Đêm qua bận làm gì à?”
Nhắc đến việc này Lý Hưởng liền tức giận: “Tôi bận cái gì? Còn không phải do cô vợ của cậu ban tặng sao? Làm tôi phải ngủ phòng con trai, phải đổi chỗ ngủ tôi không quen nên hôm nay mới không dậy nổi”.
“Hàm Nhất ở nhà anh?”. Tin tức này ngoài dự đoán của Bạch Dương.
Lý Hưởng không nghĩ tới Bạch Dương không biết chuyện này.
“Cậu không biết à? Anh còn tưởng rằng hai người cãi nhau? Nhanh đem vợ cậu về đi, đừng để cô ấy giành vợ với tôi”
Trần Thuỵ Hàng nhìn dượng nhỏ nói:
“Cháu nói mà, dì nhỏ có vấn đề”
Buổi sáng sau khi Lý Hưởng rời đi, cô liền về nhà sắp xếp hành lý cùng Hạnh Nhi ra sân bay. Lần này phải bay đến Hồng Kông để tuyền truyền ca khúc mới. Hàm Nhất muốn nhân dịp này bình tĩnh suy nghĩ một chút.
Trên đường ra sân bay, Hạnh Nhi mở weibo lướt thấy một hot search liền trực tiếp đọc lên: “>. Trời ạ! Mới ở bên nhau còn chưa đến 1 năm đã chia tay rồi”
“Nhanh vậy à?” Hàm Nhất cũng giật mình khi nghe tin tức này.
Hạnh Nhi thẳng tính nhanh miệng nói: “Thời buổi này, tình yêu trong giới giải trí đều quá táo bạo nên chia tay cũng là chuyện bình thường, nhất là diễn viên quay phim cùng người khác dễ phát sinh tình cảm trong quá trình quay, có quá nhiều cám dỗ nên tình cảm thuỷ chung cũng không còn tồn tại”
Sắc mặt Hàm Nhất ngày càng xấu, cảm thấy những đạo lý này Hàm Nhi nói không sai.
Hạnh Nhi chợt nhận ra mình lỡ miệng:
“Chị Hàm Nhất đừng hiểu lầm, em không phải nói anh chị, hai người không giống những cặp đôi khác”
Hàm Nhất chua xót khẽ cười, đúng thật không giống, hai đứa chưa từng yêu nhau sao có thể tình cảm tan vỡ được, huống chi cô cũng không thuộc mẫu người lý tưởng của Bạch Dương nên chỉ sợ đến cơ hội đó cũng không có.
Hàm Nhất quay người lại hỏi Hạnh Nhi: “Nếu em có người trong lòng, nhưng anh ta không thích em, vậy em sẽ làm thế nào?”
“Sao cơ?” Hạnh Nhi có chút ngoài ý muốn, vì Hàm Nhất không giống một người sẽ hỏi câu thế này.
Hàm Nhất: “Chị chỉ tuỳ tiện hỏi thôi, đang muốn tìm một chút linh cảm cho ca từ sáng tác”
“Em sẽ nhìn xem mối quan hệ giữa em và anh ta. Nếu như không thân quen thì em sẽ tranh thủ cơ hội để thổ lộ, nhưng nếu là bạn bè thân thiết thì em phải cân nhắc lại, dù sao bạn bè gắn bó lâu dài với nhau hơn người yêu”
Hàm Nhất ngẫm lại câu nói này trong lòng một lần, không nhịn được suy nghĩ. Nếu cô thổ lộ với Bạch Dương có thể bị xấu hổ hoặc làm anh xa lánh mình không. Nếu Bạch Dương vì nguyên nhân này mà mỗi người một ngả thì mình có thể tiếp nhận kết quả này không? Vấn đề này làm Hàm Nhất hoang mang, nghĩ ngợi hồi lâu cũng không tìm được đáp án hài lòng.
Lịch trình vừa kết thúc, Bạch Dương liền mang theo Trần Thuỵ Hàng cùng về nhà Lý Hưởng. Tính đến đón người bất ngờ, không để lộ chút tiếng gió nào với Hàm Nhất.
Vừa vào nhà liền thấy Nam Nam đang ôm bảo bảo, không thấy bóng dáng Hàm Nhất đâu
“Hàm Nhất đâu rồi?”
“Đi rồi, hôm nay cô ấy bay đi Hồng Kông, cô ấy không nói gì với cậu à?”, Nam Nam không nghĩ Bạch Dương sẽ đích thân đến.
“Không có” Bạch Dương có chút hoảng hốt, hai hôm nay Hàm Nhất thái độ không bình thường, giống như đang trốn tránh anh, chẳng lẽ vì vụ Trần Thuỵ Hàng hiểu lầm nên cảm thấy phải giữ khoảng cách, nghĩ vậy làm anh càng thêm phiền muộn.
“Hai người làm sao vậy?” Nam Nam lo lắng hỏi.
Bạch Dương hết cách: “Không biết có phải vì buổi sáng hôm đó có chút hiểu lầm mà cô ấy cố tình trốn tránh em”
Nam Nam đưa con trai cho chồng bế:
“Hiểu lầm gì? Xảy ra chuyện gì? Cậu nói cụ thể để tôi phân tích xem sao?”
Bạch Dương đem sự việc nói rõ ngọn nguồn, Trần Thuỵ Hàng ở bên cạnh bổ sung thêm
Bạch Dương: “Tóm lại mọi chuyện chính là như vậy”
“Hàm Nhất không phải người vì loại chuyện này mà trốn tránh cậu, có thể cô ấy gặp phải vấn đề khác. Cô ấy có việc gì cũng thích tự mình giải quyết, cho nên đợi cô ấy từ Hồng Kông về hãy hỏi thử. Trước mắt cứ để cô ấy một mình bình tĩnh đã” Nam Nam hiểu tính tình của Hàm Nhất hơn nên Bạch Dương cũng yên tâm
Hàm Nhất ở Hồng Kông liên tiếp hai ngày để ký tên cho album sắp ra mắt, mỗi ngày phải ký mấy ngàn bản, chỉ có buổi tối trở lại khách sạn mới có thể được nghỉ ngơi. Thế nhưng rảnh một hơi liền bắt đầu suy nghĩ lung tung, cảm giác lần đầu thích một người nhưng lại không biết biểu đạt thế nào, làm Hàm Nhất cứ lâm vào vòng lẩn quẩn
Người phụ trách hoạt động bên Hồng Kông là chị Hoắc, nhìn ra Hàm Nhất đang có tâm sự, liền lo lắng hỏi thăm: “Sao thế CiCi? có cái gì chị có thể giúp không?”
Hàm Nhất cùng chị Hoắc là chỗ quen biết nhiều năm nên cũng biết tính cách của nhau
“Là có một người bạn hỏi em giúp cô ấy trả lời một vấn đề nhưng em không biết nên giúp thế nào?”
“Là vấn đề gì có tiện nói chị nghe xem? Biết đâu chuyện tình cảm chị có thể cho bọn em câu trả lời, dù sao chị cũng lớn hơn mấy em vài tuổi”
Chị Hoắc làm người cởi mở, tâm tư tỉ mỉ, nhìn người lại chính xác nên có thể thử.
Hàm Nhất có chút khó xử nói: “Chính là cô ấy thích một người bạn nhưng không biết có nên thổ lộ hay không?”
Chị Hoắc: “Chị còn tưởng vấn đề gì, tất nhiên phải thổ lộ rồi, thích một người thì phải cố gắng tranh thủ cơ hội”
“Nhưng họ là bạn bè, lỡ như thổ lộ thất bại, khả năng làm bạn đều không thể”, Hàm Nhất nói ra lo lắng của mình
Chị Hoắc vỗ vỗ bả vai cô nói: “Không thành đôi vậy có thể làm bạn được sao? Bạn bè cũng không phải cả đời, nếu có một ngày bạn em thích một người khác, em cũng sẽ rời xa anh ta, vì lúc đó em không thể nhìn anh ta cùng người khác ở bên nhau, như vậy em sẽ chỉ khổ sở và hối hận hơn thôi, nói không chừng nếu lúc trước chọn thổ lộ thì người bên cạnh anh ta bây giờ chính là em”
“Không phải em, là bạn của em” Hàm Nhất chột dạ nói.
Chị Hoắc lúc đầu nghĩ là Hàm Nhất, nhưng mà Hàm Nhất đã kết hôn, cũng không tồn tại vấn đề này, cảm thấy có chút rối
“Em nên khuyên người bạn ấy, có một số thời điểm băn khoăn quá nhiều sẽ đánh mất càng nhiều. Em có thể hỏi cô ấy một vấn đề: Nếu một ngày anh ta đột nhiên không còn nữa, cô ấy không thấy hối hận vì mình đã bỏ lỡ cơ hội sao? Cho nên có thể ở bên cạnh người mình thích liền tranh thủ đi, chúng ta không ai biết trước được ngày mai sẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn cả”
Đầu óc Hàm Nhất như được khai sáng, sự lo lắng trước đó cũng bị quét sạch.
“Chị Hoắc, cảm ơn chị!”
“Khách sáo quá, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn có hoạt động đấy”
Chị Hoắc rời khỏi phòng cô
Tâm trạng tốt lên rồi, Hàm Nhất biết tiếp theo mình nên làm thế nào, có đôi khi nhìn vấn đề một cách đơn giản sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Ngay lúc này, cô chỉ ước thời gian trôi thật nhanh, để có thể lập tức bay trở về bên cạnh anh nói hết những lời trong lòng của mình cho anh biết.
Bên này Bạch Dương đột ngột nhận được điện thoại của Hàm Nhất, anh kích động nhấn xuống phím nghe, còn chưa kịp nói chuyện, đầu bên kia liền truyền đến giọng nói quen thuộc:
“Bạch Dương, trưa mai anh có thể đến sân bay đón em không?”