Võ Kinh niên khi còn nhỏ đã bước chân vào thâm môn đại viện của Trần gia lại cùng kết giao với đại thiếu gia lúc tuổi nhỏ, lúc mới bắt đầu thì hai người chỉ như hai tiểu hài tử thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên nhưng không biết tại sao tự lúc nào đã trở nên thân quen ràng buộc lẫn nhau cả nước máu và máu.
Do bị hạ độc ngay từ khi còn nhỏ nên tâm trí của đại thiếu gia sớm đã điên cuồng. Hắn tựa như sơn miêu, nhãn thần vừa hoang dã lại điên cuồng, nhưng khi ánh mắt mê loạn cùng mờ mịt kia nhìn mình, Võ Kinh nhẹ nhàng cười, y rốt cuộc minh bạch ý nghĩa việc tim đập loạn của bản thân. Nó phảng phất thể hiện tình cảm như đã có từ lâu, có lẽ ngay lần đầu gặp mặt, loại tình cảm không hề hi vọng được đáp lại. Loại cảm tình chỉ mình y minh bạch, mà kẻ khác nói nó là: ái tình.
Chín năm trước khi mười tám tuổi, nghe phụ mẫu kể lại không hề có sơ hở, nhưng Phiêu Thịnh luôn mơ hồ cảm thấy như có vài phần không đúng, phảng phất như nội tâm đã quên đi điều gì đó. Cái tên A Nê bị hủy dung kia lại khiến hắn có cảm giác quen thuộc, y có phải là chìa khóa mở ra ký ức của chính hắn hay không? Mà toàn bộ những việc hắn đã quên là hạnh phúc hay là bất hạnh?
Bình luận truyện