Đã một tuần cô không gặp Tô Mạch. Câu chuyện nhỏ của cô đã được đăng lên mạng và có không ít người truy cập vào trang blog đó. Rất nhiều người đã để lại lời nhắn. Có thể thấy đó đều là những người bạn “cùng tư tưởng” vì lời nhắn đó nói rằng dù sau tám mươi tuổi thì phái nữ vẫn có những tính cách tùy hứng, hống hách nhưng lại đáng yêu, thơ ngây.
Mấy ngay nay, cô đã thay đổi rất nhiều. Cô cảm nhận được từng thay đổi nhỏ của mình. Cô cố gắng học cách trưởng thành. Cô không phải là thần tiên nên không thể trưởng thành chỉ sau một đêm được. Thực ra cô không phải là người không hiểu biết như họ thấy nhưng như Tô Mạch nói, cô dựa vào sở thích của anh, cô dựa vào tình yêu của anh mà coi trời bằng vung.
Bây giờ anh không ở bên cô, cô phải sống tự lập để Tô Mạch biết rằng, dù sống một mình thì cô cũng có thể sống tốt, chỉ có điều cô vẫn nhớ tên khốn Tô Mạch.
Minh Ưu lại đến. Tuy cô không nhìn cậu ta nhưng cậu giống như một ngôi sao, tỏa sáng lung linh, sao có thể làm ngơ được chứ? Hằng ngày, cậu đều đến nhìn cô như vậy. Cậu không nói một lời nào cũng không mang bút vẽ theo. Mắt cậu chứa đựng nỗi u buồn và tội lỗi. Cô có thể nhìn thấy nhưng không thể đáp lại.
Lúc đầu cô không nhìn, không thèm để ý đến cậu vì cô không vĩ đại đến mức có thể tha thứ cho cậu mọi thứ nhưng nghĩ lại, cô cũng nhận ra rằng, mình còn nhiều thiếu sót. Cô phát hiện ra, có lúc tha thứ cho người khác cũng là một cách giải thoát cho mình vì khi Minh Ưu được tha thứ thì cô cũng chỉ hống hách được với một mình Tô Mạch thôi. Cô không cần phải phiền lòng vì những người khác.
- Chúng ta cùng uống nhé. Lâu rồi chúng ta không nói chuyện. – Văn Hạ bê một tách cà phê và một cốc nước đến trước mặt Minh Ưu, mỉm cười.
Minh Ưu nhìn thấy Văn Hạ đứng trước mặt. Cô vẫn xinh đẹp, nụ cười của cô vẫn ngọt ngào như thế nhưng cậu có cảm giác cô đã thay đổi, một sự thay đổi mà cậu không biết diễn tả thế nào. Vẫn là nụ cười đó nhưng nó rất khác. Nó tĩnh lặng ư?
- Tôi cứ tưởng chị sẽ không thèm để ý đến tôi nữa. Hôm đó, tôi xin lỗi nhé. – Minh Ưu cúi đầu xin lỗi, giọng cậu mang vẻ ấm ức khiến người nghe thấy buồn.
Văn Hạ ngồi thẳng người, hai tay giữ cốc nước nhìn cậu giống như lần đầu tiên gặp mặt. Đứa trẻ này vẫn luôn khiến cô cảm thấy thuần khiết, còn thuần khiết hơn cả cô. Đôi mắt trong veo như nước hồ có chút gợn sóng, chỉ là gợn lăn tăn. Đây cũng là lý do cô không nỡ làm cậu bị tổn thương. Rốt cuộc cậu vẫn là một đứa trẻ.
- Cậu vẫn còn nhỏ. Đợi khi cậu thật sự gặp được người mình yêu thì cậu sẽ hiểu được tình cảm của tôi lúc này. Thực ra tôi cũng không thể trách cậu được. Giữa chúng ta tồn tại một khoảng cách. Tôi luôn coi nhẹ cảm giác của anh ấy. Anh ấy luôn chiều theo tính của tôi. Thực ra tối hôm đó, khi tôi đến quán bar, Khâu Tư đứng bên cạnh anh ấy, trong mắt anh ấy vẫn chỉ có tôi. Tuy lúc đó anh ấy rất giận và buồn vì tôi nhưng tôi biết anh ấy sẽ không rời xa tôi. Chúng tôi cần có thời gian để bình tĩnh lại, để giải quyết chuyện của mình. Minh Ưu, tôi luôn coi cậu là bạn. Hoặc có thể nói tôi coi cậu như em trai mình. Có thể cậu sẽ có cảm giác tôi không tôn trọng tình cảm của cậu nhưng tôi muốn nói, tình yêu là bình đẳng. Cậu có quyền yêu, tôi có quyền cự tuyệt. Có thể rất tàn nhẫn nhưng cả đời này, trái tim tôi chỉ có mình Tô Mạch thôi.
Văn Hạ thường gào to rằng cô yêu Tô Mạch. Cô bình tĩnh phân tích, hồi tưởng lại mọi chuyện như thế này quả là rất ít. Cô phát hiện ra rằng hóa ra mình cũng văn vẻ, cũng u buồn nhưng tất cả những thay đổi của cô đều là muốn em bé trong bụng cô có thể sống vui vẻ một chút.
- Vì tôi nhỏ tuổi hơn chị ư? – Minh Ưu cố chấp hỏi. Tuy đã nói rõ nhưng cậu vẫn muốn một kết quả cuối cùng.
- Không phải vì tuổi tác. Cậu thấy tôi là người bị ảnh hưởng bởi những lời gièm pha sao? Tôi đã nói rồi. Tôi muốn ở bên Tô Mạch. Tôi sẵn sàng từ bỏ tất cả. Hơn nữa, tôi đang mang thai. – Đây là lần đầu tiên cô nhắc đến đứa trẻ này với người khác, rất hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc. Cô không hề bực tức hay giận dữ. Dường như có vần sáng của tình mẹ vây quanh cô.
Minh Ưu chợt sững người. Văn Hạ đã có thai. Trong bụng cô đang mang dòng máu của cô và Tô Mạch. Xem ra cậu thật sự phải từ bỏ rồi. Cậu có thể tranh giành với Tô Mạch nhưng không thể tranh giành với đứa trẻ vì cậu không muốn đứa con của Văn Hạ phải giống như cậu, không có tình yêu của người bố.
- Chúc mừng chị. Nếu tôi có thể sinh ra sớm vài năm để gặp chị thì tốt biết mấy. Phải rồi. Có thể tôi sắp ra nước ngoài. Tranh của tôi đã lọt vào vòng chung kết của cuộc thi. Nếu tôi giành được giải thì bố tôi sẽ cho tôi đi học chuyên sâu. – Lúc này Minh Ưu rất thoải mái. Ở đó có giấc mơ, có tương lai của cậu. Nếu nói là vì Văn Hạ thì cậu có thể từ bỏ tất cả nhưng Văn Hạ không cho cậu cơ hội đó thế nên Văn Hạ và đứa trẻ này đã giành cho cậu một quyết định tốt nhất.
- Vậy ư? Thế thì nên chúc mừng cậu rồi. Tôi nghĩ không lâu nữa sẽ có một họa sĩ lừng danh xuất hiện. Đến lúc đó, cậu đừng quên tôi đấy. – Văn Hạ thật lòng chúc mừng. Cô càng vui hơn khi có thể giúp được cậu. Tuy chỉ là vài nụ cười, mấy nét mặt nhưng cậu có thể gặt hái được thành công là mong ước của cậu bấy lâu nay. Cậu yêu nghề vẽ, tình yêu mà người bình thường không thể hiểu được.
- Chắc chắn là không rồi. Tôi sẽ mãi nhớ đến chị. – Minh Ưu nói một cách ẩn ý, mắt cậu nhìn chăm chú vào Văn Hạ như muốn lưu giữ mãi hình ảnh của cô vậy.
Văn Hạ cũng nhìn cậu mỉm cười. Những gì cô có thể dành cho cậu chỉ nhiều như vậy thôi. Cô tin rằng, vài năm sau, chắc chắn sẽ có một cô gái xứng với anh chàng trai đẹp như tranh vẽ này. Lúc đó, cậu cũng có thể thật sự hiểu tình yêu của cô, sự kiên trì của cô.
Quay lại nói về tình yêu vĩ đại của Tô Tịch. Hôm nay là ngày cô quyết định bày tỏ lòng mình. Sáng sớm cô đã thức dậy trang điểm thay quần áo, cuối cùng cô lại tẩy đi và mặc một bộ đồ bình thường giống như một nữ sinh trung học vì cô phát hiện ra rằng, mình ăn mặc đơn giản nhất chính là lúc mình đẹp nhất, không cần bất kỳ đồ trang sức gì.
Lần này Mạc Đông bị Tô Tịch quấn lấy đến nghẹt thở. Mỗi ngày một diện mạo mới khiến anh thấy chóng hết cả mặt. Thực ra sao anh không hiểu tâm tư của cô chứ? Chỉ có điều, anh cũng không chắc chắn mình nghĩ gì. Anh thích Tô Tịch ư? Cũng tạm được. Anh không ghét cô. Mỗi khi anh ở bên cô, anh thấy rất vui. Anh không thích cô ư? Không đâu. Ít nhất thì trước mắt anh cũng không có người nào thích cả. Tuy rằng lúc trước có một mầm nụ hé nở nhưng nó đã bị chết chìm. Thế nên hôm nay anh lại bị Tô Tịch gọi đến. Anh rất sợ phải đứng dưới tòa nhà cô sống vì anh không biết hôm nay cô lại xuất hiện với diện mạo thế nào để dọa anh.
- Anh Mạc Đông. – Khi Mạc Đông đang vừa hút thuốc vừa đứng đợi thì nghe phía sau có tiếng gọi ngọt ngào. Anh quay đầu lại liền thấy một cô gái đứng đó, trông rất quen.
- Anh Mạc Đông, anh nhìn gì thế? – Mạc Đông nhìn Tô Tịch khiến cô cảm thấy hơi ngại, xấu hổ quay mặt đi. Cử chỉ đó, nét mặt đó của cô, sau này Mạc Đông nhớ lại nói đó là ngày ngạc nhiên nhất. Rõ ràng không phải là cô gái dịu dàng thì việc gì phải ăn mặc như vậy. Nó giống như kiểu Đông Thi [1] nhăn mặt vậy. Tất nhiên đây là câu nói sau này, khi mà Tô Tịch đã chinh phục anh thành công.
[1] Câu “Đông Thi nhăn mặt” gắn với câu chuyện: Thời Xuân Thu, nước Việt có một cô gái xinh đẹp có tên là Tây Thi. Sắc đẹp của Tây Thi có thể nói là nổi tiếng khắp thiên hạ. Một lần, Tây Thi bị đau tim nên đi trên đường mà mặt mày nhăn nhó khó chịu. Lần ấy, một cô gái tên là Đông Thi nhìn thấy Tây Thi cũng khó chịu càng xinh đẹp hơn. Thế là Đông Thi cũng bắt chước Tây Thi, nhăn nhó ôm ngực và đi dọc đường. Mọi người nhìn thấy Đông Thi nhăn nhó, ngày thường đã xấu xí, giờ lại càng xấu xí hơn. Có người nhìn thấy Đông Thi đi qua liền đóng cửa lại, có người khác nhìn thấy Đông Thi nhăn nhó vội lôi tuột vợ con chạy dắt vào ngõ hẻm tránh xa.
- Tô Tịch, hôm nay là phong cách gì vậy? – Mạc Đông nhìn cô đang bước đến, trái tim anh cũng đập rộn ràng, càng lúc càng mạnh hơn. Không phải xúc động mà là sợ hãi.
- Đây chẳng phải là em sao? Bình thường mà. Anh Mạc Đông, chúng ta đến một nơi nào đó yên tĩnh nhé. Em có chuyện muốn nói với anh. – Tô Tịch ngồi vào xe thì lập tức nói ra yêu cầu của mình.
Mạc Đông chẳng hiểu gì. Nơi yên tĩnh ư? Lẽ nào cô định rat ay bạo lực với anh sao?
Mạc Đông không nói gì, nghe theo lời cô lái xe đến một công viên nhỏ. Lúc này, chắc ở đó không có ai. Hơn nữa, có chuyện gì thì anh cũng có thể kịp thời kêu cứu. Người đàn ông này cũng không phải vừa. Anh nghĩ Tô Tịch định làm gì chứ?
Trên đường đi, Tô Tịch băn khoăn không biết nên nói như thế nào. Hôm qua, khi cô hỏi Văn Hạ, Văn Hạ nói cô ấy bày tỏ tình cảm qua điện thoại nên không cần thể hiện nét mặt thế nào mà chỉ cần nói em thích anh rồi gác máy. Văn Hạ chẳng quan tâm Tô Mạch thấy thế nào. Tô Tịch nghĩ Văn Hạ không phải là tấm gương tốt, không thể học theo. Sao cô có thể làm chuyện vớ vẩn thế chứ? Ít nhất cũng phải nói cho rõ ràng, thích là thích mà không thích cũng phải thích.
Đến nơi, vì Tô Tịch mặc váy xòe nên cử động không được thuận tiện lắm. Cô không dám cử động quá mạnh, phải bước đi nhẹ nhàng giống như một cô gái Nhật Bản mặc kimono đi sau Mạc Đông. Mạc Đông nghĩ trời hôm nay nóng vậy mà phải đến nơi này đúng là cực hình. Thế nên anh đi càng lúc càng nhanh mà hoàn toàn không hề để ý đến tốc độ của Tô Tịch. Khi anh ngoái đầu lại nhìn thì anh đã bỏ xa cô một đoạn.
- Cái đó……Anh Mạc Đông, anh có thể đi chậm một chút không? Em có chuyện muốn nói. – Tô Tịch nhìn xung quanh không có ai. Cô cảm thấy đây đúng là một địa điểm tốt để bày tỏ tình cảm. Người khác theo đuổi cô là chuyện bình thường nhưng cô đi theo đuổi người ta thì đây là lần đầu tiên. Thế nên cô lên mạng tra, trên đó nói rằng một nơi lãng mạn sẽ tương đối thích hợp.
Nhưng cô đã quên mất, ông mặt trời đang mỉm cười trên đỉnh đầu cô quá lớn làm Mạc Đông nóng chết đi được.
Mạc Đông ngán ngẩm quay lại nghiêng đầu hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Anh Mạc Đông, em thích anh. – Tô Tịch nhắm chặt mắt nói lớn.
Mạc Đông không bị cô dọa cho chết khiếp mà bị chính mình dọa cho chết khiếp. Anh nhìn xung quanh. May quá không có ai. Nếu không thì thật là mất mặt. Sao cô bé này lại có thể… ngốc như vậy chứ?
- Điều này… - Mạc Đông hơi khó xử. Anh biết nói gì đây?
- Anh có đồng ý không? Anh có đồng ý làm bạn trai của em không? Nếu anh không đồng ý thì em sẽ tiếp tục theo đuổi anh. – Tô Tịch mở mắt ra lén nhìn anh và thì thầm.
Mạc Đông không nói gì. Anh cúi đầu như thể đang trầm tư điều gì đó. Sau một lát, tay Tô Tịch bị cháy nắng thì mới nghe thấy câu trả lời của anh:
- Đồng ý. Chúng ta cứ thử xem. Dù sao anh cũng chưa có bạn gái.
Mãi sau Tô Tịch vẫn không hiểu thế nào. Đến khi cô hiểu ra thì cô bổ nhào vào anh rồi hôn anh một cái thật kêu và cười haha nói:
- Em biết là anh sẽ đồng ý mà. Anh không đồng ý thì em sẽ khóc. Haha! Thành công rồi. Thành công rồi.
Mạc Đông thở dài, khuôn mặt thất vọng. Hôm nay coi như anh biết tại sao Văn Hạ và Tô Mạch lại thân thiết như vậy. Thực ra cũng không tồi! Cô cũng là một cô gái đáng yêu giống Văn Hạ. Không biết cô nàng đó thế nào rồi. Tô Mạch vẫn chưa có động tĩnh gì. Điều này làm người ta lo chết đi được. Nhưng mà vẫn tốt. Coi như anh đã tìm được bến đỗ. Chỉ có điều người con gái trong lòng anh cần phải được đào tạo một chút.