Có không giữ, mất đừng tìm. Câu nói này đem đi áp dụng với bao nhiêu người cũng đều có hiệu quả. Thật đáng đau lòng! Tại sao con người ta khi còn lại không biết giữ lấy, để khi nhận ra tình cảm tận sâu trong đáy lòng mình, hối hận, liệu có còn được hay không? Cô đơn phương thích thầm anh mười mấy năm trời, nhưng người anh yêu lại không phải cô, mà là cô ấy. Sự xuất hiện của cô khiến anh cảm thấy phiền, những món quà cô tặng anh lại khinh thường không muốn chạm đến.
Cô thật không hiểu, cô yêu anh có gì sai, tại sao anh lại chán ghét cô như vậy? Đã không biết bao nhiêu lần cô vì anh mà rơi lệ. Đã không biết bao nhiêu lần anh khiến trái tim cô quặn thắt tổn thương. Thì ra, bấy lâu nay cô lại làm phiền đến anh nhiều như vậy, ngay cả tư cách để đứng cạnh anh cô cũng không có. Nếu đã như vậy, cô đành buông tay thì hơn, để chúc phúc cho anh và cô ấy đến bên nhau. Buông bỏ, đó chính là sự lựa chọn tốt nhất. Ngày cô rời đi, anh như điên dại, tìm kiếm cô khắp nơi. Kết quả, cô lại không từ mà biệt,để lại anh một mình ở lại nơi này với nỗi hối hận tột cùng. Cô muốn bỏ anh? Cô đừng mơ!
Bình luận truyện