Edit: windchime
Trong nhà của Phó Bác Ngôn thật sự rất sạch sẽ.
Vừa bước vào, Noãn Noãn đã ngửi thấy mùi hương thơm ngát, không phải là mùi hương gắt mũi, mà là một mùi hương thanh thanh, nhàn nhạt.
Ở trước huyền quan (là một thuật ngữ trong phong thủy chỉ khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách.) không để quá nhiều thứ, trong phòng khách đang sáng đèn.
Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên đến, nhưng Noãn Noãn vẫn cảm thấy, nhà của Phó Bác Ngôn vẫn cho cô cảm giác sáng bừng lên.
Cô khẽ cong môi, quay đầu nhìn về phía người đằng sau, nhỏ nhẹ nói: "Phó lão sư."
"Ừ." Phó Bác Ngôn cúi đầu nhìn cô, "Sao vậy?"
Noãn Noãn ngẫm lại, đột nhiên lắc đầu, nói: "Không có việc gì, anh đã ăn tối chưa?"
Phó Bác Ngôn mím môi, nhìn đồ ăn trong tay cô, trầm ngâm giây lát mới thấp giọng nói: "Có ăn một ít, nhưng giờ lại đói."
Noãn Noãn cười khẽ: "Vâỵ cùng ăn khuya đi, chỉ là những món ăn này tôi mang về, chỉ có cơm và vài món ăn, giờ chắc cũng hơi nguội."
Phó Bác Ngôn cong môi, đưa tay nhận lấy: "Cô ngồi ở đây đã, tôi đi hâm nóng đồ."
"Được."
Phó Bác Ngôn gật đầu, quay lại nhìn cô: "Có muốn ăn thêm gì không?"
Đột nhiên, mắt Noãn Noãn sáng lên, nhìn về phía Phó Bác Ngôn, hỏi thăm: "Có thể ăn đồ nướng sao?"
Đối với Noãn Noãn mà nói, đồ nướng ở thành phố Z, thật là có chút nhớ mãi không quên.
Mặc dù mới ăn xong, nhưng nếu hỏi cô muốn ăn gì nhất lúc này, cô chắc vẫn nhớ đến quán đồ nướng ngày hôm qua.
"Có thể, tôi gọi thức ăn ngoài."
"Được."
Sau khi hỏi xem Noãn Noãn muốn ăn món gì, Phó Bác Ngôn liền gọi đồ ăn ngoài. Sau khi đặt xong, Phó Bác Ngôn đưa đồ ăn Noãn Noãn mang về vào bếp, chuẩn bị hâm nóng.
h
Khi nhìn thấy đồ ăn đầy ắp trong túi, ánh mắt Phó Bác Ngôn khẽ sáng lên.
Những đồ này chắc chắn không phải đồ dư lại, mà là gọi mới.
Mn những món ăn này lại thanh đạm, phù hợp với khẩu vị của Phó Bác Ngôn.
Phó Bác Ngôn yên lặng một lúc, quay đầu nhìn về phía người đang ngồi ở sofa phòng khách, không tiếng động mà cười, sau đó lấy thức ăn trong túi ra, cho vào lò vi sóng làm nóng.
Ánh đèn bên trong bếp hơi tối, không sáng như ở phòng khách, Noãn Noãn ngồi ở phòng khách nhìn về phía bếp, chỉ có thể thấy bóng dáng Phó Bác Ngôn thỉnh thoảng đi lại.
Nhìn một lúc, khi Phó Bác Ngôn quay đầu nhìn lại, cô lại nhanh chóng cúi đầu, lướt điện thoại.
Thật ra lúc gọi thức ăn để mang về, chính cô cũng không biết bản thân nghĩ gì, không giải thích được vì sao mình lại chọn những món ăn mà Phó Bác Ngôn thích.
,
Noãn Noãn khẽ mím môi, dù cho cô cũng không biết mình đang nghĩ gì, nhưng cũng không hề có ý muốn tìm hiểu rõ hơn. Cô thích Phó Bác Ngôn, đó là điều không thể nghi ngờ. Nhưng cái tình cảm này, lúc đầu chỉ là tình cảm của fan thích thần tượng, mà bây giờ, chính cô cũng không hiểu được.
Cô thích giọng nói của Phó Bác Ngôn, cho nên muốn gần gũi anh hơn chút, để có thể nghe được giọng nói đưa mình vào giấc ngủ.
Ừ, đúng, chính là như vậy, Noãn Noãn tự ám thị với bản thân, cô chỉ thích giọng nói của Phó Bác Ngôn, thích đến mức không thể kiềm chế được thôi.
Về những chuyện khác, cô không có ý kiến gì.
Sau khi nghĩ thông suốt, cuộc nói chuyện giữa Noãn Noãn và Phó Bác Ngôn lại không còn cố kỵ gì.
"Đã có quyết định?" Giọng nói của Phó Bác Ngôn nâng cao, âm thanh ấy vẫn thật hấp dẫn, Noãn Noãn nghe thấy, cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Noãn Noãn gật đầu: "Ừm quyết định."
Cô quyết định tiếp tục thực hiện chương trình. Còn chuyện gặp lại người kia, thì cũng không lo lắng lắm, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng(*), cô tin rằng bản thân có thể xử lý được.
(*) mọi chuyện nên để tự nhiên, chuyện gì đến sẽ đến, không thể gấp gáp được
Cũng chỉ là một người có quan hệ huyết thống đã mấy năm không liên lạc thôi, có gì hay mà để ý.
Nghe vậy, Phó Bác Ngôn khẽ mỉm cười, lấy đồ nướng đặt về phía gần vị trí của Noãn Noãn: "Vậy là tốt rồi."
Noãn Noãn cầm xiên nướng ăn, gật đầu đồng ý: "Ừ."
Phó Bác Ngôn nhìn Noãn Noãn ăn, khi cô hé môi đỏ cắn miếng thịt nướng.
Trong đầu bỗng hiện lên một hình ảnh không thể nói ra, anh khẽ dời ánh nhìn u ám của mình, hầu kết khẽ di chuyển, anh nhìn về phía khác, lại nhìn về phía người đối diện. Anh không nghĩ là mình không nhịn được.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Phó Bác Ngôn ăn hết những món Noãn Noãn mang về.
Noãn Noãn khiếp sợ nhìn, cả buổi cô chỉ gắp vài miếng, còn lại ăn các món nướng.
"Phó lão sư, anh thực sự đã ăn tối?"
Phó Bác Ngôn khẽ đưa bàn tay đang để dưới bàn lên sờ bụng vì ăn no quá mà khó chịu: "Sau khi ăn cơm có thể thao, cho nên đói bụng."
Nghe vậy, Noãn Noãn như hiểu ra, trả lời: "Ồ, vậy anh nên ăn nhiều thêm chút." Cô khẽ cười, chỉ món nướng trước mặt: "May mà người đại diện của tôi không ở đây, nếu không tôi sẽ tiêu đời."
Ánh mắt Phó Bác Ngôn như đang cười, khẽ vuốt cằm: "Không sao, cô quá gầy, nên ăn nhiều hơn chút."
"Là do tôi có thể chất ăn nhiều không béo." Thể chất của cô vẫn luôn tốt, nhưng do vấn đề về da, nên Trần Kiều bình thường không cho phép Noãn Noãn ăn những thứ như đồ nướng, Ma lạt thang...
Phó Bác Ngôn khẽ cười một tiếng, âm thanh quyến rũ truyền vào tai.
"Vậy ăn nhiều thêm chút."
Noãn Noãn nhìn, lắc đầu: "Không được, không ăn nổi nữa."
Nghe cô nói như vậy, Phó Bác Ngôn cũng không ép buộc, tiếp tục ăn những thứ còn lại.
Ít ra cũng không thể lãng phí.
Sau khi kết thúc bữa ăn, Noãn Noãn cũng không ở lại nhà Phó Bác Ngôn lâu.
"Phó lão sư, tôi về trước."
"Tôi tiễn cô."
Noãn Noãn nghẹn lời, nhìn khoảng cách đến phía đối diện, lại đưa mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phó Bác Ngôn, cô cũng không từ chối.
"Được."
Đứng tại cửa ra vào, Phó Bác Ngôn nhìn theo Noãn Noãn đang mở cửa, ánh mắt cứ như cố định vào bóng lưng của cô, ánh mắt hơi trầm.
Sau khi Noãn Noãn mở cửa thì quay đầu nhìn về phía anh: "Phó lão sư ngủ ngon,"
"Ngủ ngon." Phó Bác Ngôn nhìn cô nói: "Buổi tối hãy đi ngủ sớm."
Noãn Noãn há miệng, đáp lời: "Được."
*
Nhìn cô đi vào trong nhà, Phó Bác Ngôn mới đóng cửa, vaò nhà.
Trong căn phòng vẫn được ánh đèn chiếu sáng, chỉ là hình như lại có cảm giác thiếu đi chút không khí.
Phó Bác Ngôn khẽ cười, lắc đầu, đối với thời điểm chiều tối nay, bản thân vì không nhịn được tức giận mà có những hành động bột phát. Anh cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ, cũng may là, cả buổi tối nay, không ai nhắc lại đề tài đó. Việc này khiến cho anh cảm thấy vừa an lòng cũng mang chút tiếc hận.
Nếu như nhắc lại, có thể thuận thế mà nói thêm chút.
Nhưng hiện tại, có lẽ cần chờ đợi thêm.
Trong bóng đêm yên tĩnh, từ trong nhà nhìn ra, ánh đèn ngoài cửa sổ sáng chiếu, cuộc sống về đêm ở thành phố, lúc này mới chính thức bắt đầu.
...
Sau khi trở về nhà mình, Noãn Noãn tắm rửa, sau đó liền nằm trên giường nghe nhạc.
Đây chính là ca khúc trước đây Ngôn thiếu từng hát, cô rất thích, nghe hoài không chính, hơn nữa bản thân cô chỉ có thể nghe giọng nói của Ngôn thiếu và Phó Bác Ngôn mới có thể ngủ.
Giọng nói của Ngôn thiếu và Phó Bác Ngôn, có lúc thật giống nhau, nhưng cũng tồn tại khác biệt rất lớn.
Giọng của Phó Bác Ngôn trầm hơn, quyến rũ. Còn Ngôn thiếu, thì giọng trong hơn, nghe không quá trầm mà thiên về trong sáng, khí phách, khiến cho những ai nghe kịch truyền thanh hay những bài hát Cổ phong của anh ấy dễ dàng mê say.
Noãn Noãn ngồi khoanh chân, mở nhạc.
Vừa lướt điện thoại vừa nghe nhạc, chỉ có âm nhạc mới có thể khiến cô quên đi những phiền não.
Đột nhiên, ánh mắt Noãn Noãn sáng lên, cô nhìn vào tin nhắn nhận được trên Wechat.
[ Noãn Noãn: Sao lại có thể online?]
[Dịch Thần Hi: Sao lại không thể online?]
Cũng không đợi đối phương trả lời, Noãn Noãn cứ thế gọi thoại quốc tế cho đối phương.
"Sao lại chưa ngủ?" Không phải chênh lệch múi giờ sao?
Dịch Thần Hi khẽ ừ, giọng nói dịu dàng, nhưng lúc này lại than thở: "Không ngủ được."
Noãn Noãn bật cười, cong môi, ánh mắt sáng ngời, nói: "Ở bên đó thế nào, khỏe không?"
"Cũng không tệ lắm, cũng không có chuyện gì lớn."
Noãn Noãn khẽ nói: "Phải chú ý an toàn. Bao giờ thì có thể về nước?"
Dịch Thần Hi mím môi, nhìn về phía những đốm nhỏ xuất hiện trên bầu trời đêm, nói: "Có thể sẽ về sớm."
"A." Noãn Noãn có chút kinh ngạc: " Tại sao? Vậy người bạn trai kia đâu rồi?"
Nghe vậy, hiếm khi lại nghe được được Dịch Thần Hi chửi một câu: "Mặc kệ, không cần để ý đến tên khốn kia."
Noãn Noãn cười nhẹ ra tiếng, cầm điện thoại di động thật chặt, nói: "Không phải hai người vẫn luôn như vậy sao?"
Dịch Thần Hi nghe vậy, càng nghe càng phát cáu: "Sao lại vẫn luôn như vậy, tảng băng như vậy ta không cần nữa, chia tay."
Noãn Noãn: "Không phải mới yêu đương được hai tháng sao?"
Theo Noãn Noãn biết, Dịch Thần Hi chính là vì người kia mà từ bỏ công việc lương cao, nghĩa vô phản cố(*) đi theo người đó.
(*) Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước
Từ tốt nghiệp đến bây giờ, hai năm rồi.
Dịch Thần Hi đã theo đuổi người kia lâu như vậy, cho đến nửa tháng trước, Dịch Thần Hi mới vui vẻ khác thường nói với Noãn Noãn rằng đã qua lại với người đó.
Chỉ là, bây giờ hai người họ lại có chuyện gì vậy?
Dịch Thần Hi hơi hắng giọng: "Vốn ý định ban đầu của tớ là theo đuổi được liền đá bay. Tạm thời không nói nữa, buổi tối cậu nên nghỉ ngơi sớm một chút. Chắc khoảng tháng sau là tớ về nước rồi, đến lúc đó nhớ đón tiếp thật nhiệt tình nhé.
Noãn Noãn trả lời: "Không thành vấn đề, cậu nhớ chú ý an toàn."
"Ok, vậy cúp máy đây, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Sau khi cúp điện thoại, Noãn Noãn mới nhìn di động mà mỉm cười. Cô cũng không có ý định xen vào chuyện tình cảm của Dịch Thần Hi. Trên phương diện tình cảm, Dịch Thần Hi quả quyết hơn cô nhiều, nên cũng không cần phải lo lắng quá.
Chuyện cô lo lắng hơn chính là nơi Dịch Thần Hi đang sống, nhiều lần xảy ra chiến loạn, trên TV cũng thường xuyên có tin tức về chiến tranh ở đây.
Noãn Noãn mím môi, cô chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho cô ấy, mọi chuyện thuận lợi, bình an trở về.
*
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Noãn Noãn và Lâm Lâm đi đến đài truyền hình. Vừa ra khỏi cửa lại gặp Phó Bác Ngôn.
Noãn Noãn hơi kinh ngạc, lên tiếng: "Phó Lão sư, sao giờ anh mới đến đài?"
Phó Bác Ngôn gật đầu: "Ừ, hôm nay do Tiêu Viễn phụ trách."
Nghe vậy, Noãn Noãn gật đầu, mỗi chương trình tin tức đều không phải chỉ có một người dẫn chương trình, mà phải cần đến vài người. Bởi vì các chương trình tin tức sẽ là phát sóng trực tiếp. Mặc dù cũng có những khi được ghi hình trước, nhưng mà không nhiều, nên cần có nhiều người dẫn chương trình, để có thể ứng phó với các tình huống bất ngờ.
Cũng bởi vì không thể để một người dẫn chương trình, cứ mỗi sáng sớm đã đến đài để tiến hành ghi hình, một hai tháng còn có thể, nhưng không thể để cho cả một năm mà không được nghỉ ngơi, phỉ phép.
Cho nên đây cũng được xem là sắp xếp hợp lý của nhà đài.
Đối với các chương trình khác mà nói, như vậy là có tình người hơn, nhưng mà để mỗi ngày đều đi ghi hình trực tiếp sớm, vẫn là việc thử thách ý chí của người khác.
"Đã ăn sáng chưa?" Phó Bác Ngôn hỏi Noãn Noãn.
"Đã ăn rồi."
Phó Bác Ngôn gật đầu, ánh mắt hơi tối, nhìn cô: "Hôm nay sẽ gặp mặt với đạo diễn, có vấn đề gì không?"
Từ hôm qua, khi Noãn Noãn nói Trần Trạch là chú của cô thì Phó Bác Ngôn cũng hiểu rõ đạo diễn là gì của cô, gần như không cần tốn nhiều công sức để đoán.
Trước đây, Phó Bác Ngôn ở đài cũng chỉ biết rằng Trần đạo diễn có một cô con gái, nhưng không hề biết, người đó lại là Noãn Noãn.
Nghe vậy, Noãn Noãn khẽ sững sờ một chút, sau khi mím môi im lặng, cô gật đầu: "Ừ, không có vấn đề gì."
Cô ngẩng đầu, khẽ cong môi nhìn Phó Bác Ngôn: "Phó lão sư cứ yên tâm."
"Tốt."
Phó Bác Ngôn đáp lời, không yên lòng cũng phải yên lòng.
Mặc dù Phó Bác Ngôn không biết được tình huống giữa Noãn Noãn và bố cô như thế nào, nhưng anh lại tuyệt đối tin tưởng vào người đang đứng trước mặt mình.
Không có lý do gì, ngoài vì tình cảm.
Hai người liếc nhau cười khẽ, cùng đi vào thang máy.
Ở chung cư, hoa đang nở rộ, vào sáng sớm, cơn gió sớm nhẹ thổi, khiến cho hương hoa phiêu đãng.
Noãn Noãn ngửi thấy hương hoa, bỗng cảm thấy tâm trạng của bản thân cũng không tính là quá tệ. Ít nhất là không bởi vì sắp gặp người đó mà trở nên khẩn trương.
Cô nghĩ bản thân mình chắc hẳn có thể hiện tốt trong những tình huống ở đài truyền hình.
Chỉ là, câu chuyện lại không theo ý muốn của bản thân, cô hoàn toàn không biết được, chỉ một lát nữa, cô sẽ chứng kiến một cảnh tượng khó mà tiếp nhận được.
...
Noãn Noãn đứng lại tại chỗ, không có dấu hiệu đi tiếp.
Phó Bác Ngôn đi sau lưng cô, nhìn theo ánh mắt của cô, bỗng giật mình. Khi nhìn về phía hai người trước mặt, mát khẽ nheo lại.
Hai người đứng phía trước, cử chỉ thân mật, không coi ai ra gì, hoàn toàn không chú ý đến phía sau có ba người, ba đôi mắt đang nhìn chằm chằm về phía họ.
"Trần Nhuận." Noãn Noãn đột nhiên lên tiếng cắt ngang hai người kia nói chuyện với nhau.
Thân thể Trần Nhuận cứng đờ, hơi kinh ngạc quay đầu theo hướng có âm thanh.
Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng đang đứng, đôi mắt Trần Nhuận sáng lên, mặt rạng rỡ ý cười. Chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã bị Noãn Noãn cắt lời.
Noãn Noãn mím môi nhìn về phía Trần Nhuận: "Còn nhớ tôi không?"
Sắc mặt Trần Nhuận cứng đờ, ngừng nguyên tại vị trí.
Trần Nhuận im lặng hồi lâu, nhìn về phía Noãn Noãn, cô con gái nay đã trưởng thành.
Tầm mắt của hai người giao nhau, ai cũng không chịu thua.
Phó Bác Ngôn được xem như một người biết chuyện, nhưng cũng chỉ tính là biết một nửa, đối với mối quan hệ giữa Noãn Noãn và Trần Nhuận, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ ở thế bế tắc.
Noãn Noãn gọi thẳng tên, không hề cố kỵ.
Trần Nhuận dừng lại một lúc, mới gật đầu: "Dĩ nhiên."
Nghe vậy, Noãn Noãn nở nụ cười nhạo báng: "Vậy sao? Tôi còn cho rằng ông đã quên mất."
Trần Nhuận im lặng lắc đầu: "Noãn Noãn."
Vừa mới gọi tên cô, đã bị Noãn Noãn nhanh chóng cắt ngang: "Đừng gọi tên tôi."
Cô đứng thẳng nhìn về phía Trần Nhuận, gằn từng chữ: "Ông không xứng."