windchime: biết được mối quan hệ giữa Noãn Noãn và Trần Trạch nên ở đây mình sẽ đổi cách xưng hô nhé.
Trong tiệm cơm Hồ Nam náo nhiệt, Noãn Noãn và Trần Trạch chọn ăn phòng riêng.
Hai người ngồi ở bên trong, nghe những âm thanh náo nhiệt từ bên ngoài. Tiệm cơm Hồ Nam này thật ra cũng ở rất gần đài truyền hình, rất biết giữ bí mật khách hàng, phong cách nhà hàng cũng tốt.
Đối với loại tiệm cơm Hồ Nam mà nói, thiết kế trong tiệm cũng thuộc hạng sang, đèn treo tinh xảo, trên tường cũng được trang trí bằng nhiều mẫu vật nhỏ.
Noãn Noãn cúi đầu đi theo Trần Trạch lên tầng hai, ở tầng một đang đông khách, có không ít ánh nhìn hướng về phía hai người.
Nhưng Noãn Noãn cũng không để ý, chỉ cúi đầu bước vội.
Cho đến khi tiến vào trong phòng riêng, Noãn Noãn mới thở phào: "Quên mang theo khẩu trang."
Lúc vào phòng họp đã tháo khẩu trang xuống, cho nên khi đến quán ăn mới bị người ta nhìn chăm chú.
Trần Trạch nhíu mày, nhìn cô: "Lần sau chuẩn bị nhiều một chút, để trợ lý cầm theo cho."
"Đã biết."
Hai người ngồi đối mặt nhau, nhân viên phục vụ đứng bên cạnh chờ đợi.
Trần Trạch đưa menu cho Noãn Noãn, nhỏ giọng nói: "Gọi thức ăn đi."
"Được thôi." Noãn Noãn cũng không khách sao, cứ vậy cầm menu gọi một vài món ăn mình muốn, sau khi suy nghĩ thì hỏi người phục vụ:" Có thể gói mang về không?"
"Có thể." Nhân viên phục vụ mỉm cười trả lời .
Nghe vậy, Noãn Noãn gật đầu, khẽ cười nói: "Vậy hai món ăn này có thể làm sau được chứ, tôi muốn gói mang về."
Nhân viên phục vụ cúi đầu nhìn vào hai món ăn được đánh dấu, gật đầu đồng ý: "Vâng, trước khi quý khách kết thúc bữa ăn tầm 10 phút thì có thể ấn chuông, tôi sẽ bảo nhà bếp làm, có được không ạ?"
"Đương nhiên là được."
Noãn Noãn cười, nhìn về phía Trần Trạch: "Chú muốn ăn gì?"
Trần Trạch nhìn Noãn Noãn: "Cháu chọn là được rồi."
Noãn Noãn đồng ý, lại cúi đầu chọn thêm vài món Trần Trạch thích ăn, sau đó trả lại menu cho nhân viên phục vụ.
Sau khi nhân viên phục vụ đi ra, cửa phòng cũng được đóng lại.
Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn đèn treo trong phòng, ánh đèn vàng ấm áp, chiếu trong phòng, không quá sáng, lại không hề tối, tạo cảm giác không tệ.
Bên tường còn có một số hình ảnh những món ăn trong quán, nhìn có vẻ ngon.
Tiệm này có hai món đặc sản là đầu cá kho tiêu và thịt xào, Noãn Noãn cũng có chọn hai món này.
"Vừa rồi đứng ở cửa nói chuyện gì với Phó Bác Ngôn vậy?"
"À." Noãn Noãn đang chăm chú quan sát hình ảnh quảng cáo, không nghe rõ Trần Trạch nói gì, cô đưa mắt nhìn về phía Trần Trạch, hỏi lại: "Sao cơ?"
Trần Trạch dừng lại, rót cho cô ly nước ấm, nói: "Ta nói, cháu và Phó Bác Ngôn đứng ở cửa nói chuyện gì vậy?"
Nghe vậy, Noãn Noãn khẽ cười, trong mắt cũng ánh lên niềm vui.
Cô nhớ lại lúc đứng ở cửa, biểu cảm khuôn mặt của Phó Bác Ngôn khi nghe cô nói Trần Trạch là chú của cô, khoé môi cong lên, nụ cười không thể che giấu được.
Mà chính bản thân Phó Bác Ngôn cũng như nhận ra bản thân đã kích động hỏi một vấn đề thật ngu ngốc.
Anh bình tĩnh che giấu sự bối rối của mình, gật đầu: "Vậy sao, bảo sao tôi thấy hai người cũng có nét giống nhau."
Noãn Noãn: "..." Không nói nên lời, lúng túng nhìn Phó Bác Ngôn nói lời vớ vẩn.
Phó Bác Ngôn khẽ ho nhẹ, sau khi nói câu đó, cũng im lặng.
Dù sai thì vừa rồi anh cũng quá lúng túng.
Cũng may Trần Trạch lại đúng lúc xuất hiện, Phó Bác Ngôn cũng không tiếp tục ở lại đó, chỉ nói với Noãn Noãn : "Ăn nhiều vào." Sau khi nói xong cũng nhanh chóng rời đi.
... .....
Trần Trạch nhìn về phía khuôn mặt đang cười của Noãn Noãn , có chút kinh ngạc: "Cháu và Phó Bác Ngôn rất thân thiết sao?"
"Cũng bình thường." Không tính là quá thân thiết, nhưng cũng xem như là thân.
Dù sao thì hai người sống đối diện, cũng ăn cùng nhau vài bữa cơm rồi.
Huống chi, Phó Bác Ngôn còn là thần tượng của cô.
Trần Trạch gật đầu, cũng không hỏi nhiều thêm.
Cháu gái cũng đã trưởng thành, cũng sẽ có chuyện không muốn nói với mình, Trần Trạch cũng không hỏi nhiều.
Đối với việc riêng của Noãn Noãn, Trần Trạch vẫn luôn tôn trọng.
Suy nghĩ một chút, Trần Trạch đổi sang đề tài khác. ..đến diendanlequydon để ủng hộ editor, tất cả các trang web khác đều là ăn cắp.Sau khi nhìn Noãn Noãn vẫn đang chăm chú nghiên cứu các vật trang trí trên tường, Trần Trạch suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Về việc tiếp tục hay rời khỏi chương trình cháu đã suy nghĩ chưa?"
Noãn Noãn khẽ im lặng một lát, nhìn về phía Trần Trạch: "Người ấy về chưa?"
Trần Trạch khẽ ngừng lại, biết người Noãn Noãn nhắc đến chính là anh ruột mình, bố của cô.
"Đã về."
"Sao không đến đài?"
Trần Trạch hắng giọng: "Có chuyện làm chậm trễ."
Nghe vậy, Noãn Noãn mím môi: "Chuyện gì?"
"Công việc."
Noãn Noãn khẽ cười: "Đối với người ấy, công việc thật quan trọng." Dừng lại một chút, Noãn Noãn hỏi Trần Trạch: "Người ấy có biết cháu làm chủ trì cho chương trình này không?"
Trần Trạch khẽ khựng lại, đưa mắt nhìn cô, nhẹ nhàng trả lời: "Biết."
Sao lại có thể không biết, chỉ là, dù Trần Nhuận có muốn gặp con gái của mình như thế nào đi nữa, cũng vẫn tuân thủ những quy định khi làm việc.
Cuộc họp hôm nay, đạo diễn tham gia hay không đều được.
Dù sao cũng chỉ đang thảo luận, về phía đạo diễn, không đến dự thì cũng sẽ có người báo lại nội dung cuộc họp, cho nên đạo diễn tới hay không, cũng không quan trọng.
Nghe vậy, Noãn Noãn cúi xuống nhìn cốc nước trong tay.
Nhìn nước trong suốt có thể thấy được đáy cốc, Noãn Noãn khẽ mở miệng giễu cợt: "Vậy sao."
Dù cho biết mình là người chủ trì, đang tham gia cuộc họp, cũng sẽ không tốn công để gấp gáp trở về nhìn người thân, chắc trên đời chỉ có người ấy.
"Noãn Noãn, anh ấy..." Trần Trạch vừa mới bắt đầu, đã bị Noãn Noãn cắt đứt.
Cô nâng đầu, những suy nghĩ trong mắt đã bị giấu mất.
Khẽ mỉm cười, Noãn Noãn nhỏ nhẹ nói: "Đừng giải thích thay nữa, đừng khiến cháu lại xem chú như người xa lạ một lần nữa."
Trần Trạch yên lặng, như khẽ than: "Được,"
Noãn Noãn không nói gì nữa, cúi đầu nhìn mặt bàn, như lạc vào thế giới riêng.
Cũng may là qua một lúc, nhân viên phục vụ đã đưa món ăn lên.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, không nhắc đến những chuyện mà Noãn Noãn không có hứng thú.
Ăn xong bữa cơm, Noãn Noãn cảm thấy thoải mái.
*
Sau khi ăn xong, Trần Trạch muốn đưa Noãn Noãn về nhà.
Noãn Noãn cũng không từ chối, hai người đi theo hướng về tiểu khu.
Dòng người đi lại bên đường thật sự rất nhộn nhịp.
Không khí giữa hai người lại yên lặng, cứ như tách biệt với thế giới nhộn nhịp xung quanh.
Noãn Noãn cúi đầu đi theo đường gạch lát màu đỏ dưới chân, trên con đường này, bóng cây loang lổ, ánh sáng mờ ảo. Noãn Noãn có bị cận nhẹ, nhưng lại không thích đeo kính, cho nên muốn nhìn rõ, phải nheo mắt.
Trong tay cô lúc này, một bên là túi xách, một bên là thức ăn vừa rồi gói về.
Trần Trạch nói với cô về chương trình: "Noãn Noãn, hãy suy nghĩ thật kỹ chuyện rời khỏi tiết mục hay không, nếu không rời đi thì hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Đối với nội dung chương trình, Trần Trạch vẫn lo lắng.
Trần Trạch biết rõ lúc nhỏ Noãn Noãn đã trải qua những chuyện gì, với tình thân có những suy nghĩ gì, có cảm giác gì.
Nghe vậy, Noãn Noãn nhíu mày, nhìn Trần Trạch, hỏi: "Trước đây không phải chú luôn nói cháu phải nghĩ thoáng ra sao, sao bây giờ lại cảm thấy anh chú làm sai?"
Trần Trạch nghẹn lời, nheo mắt nhìn cô: "Cháu thử nói xem."
Tuy rằng xét về tuổi tác thì Trần Trạch và Noãn Noãn có chút chênh lệch, nhưng cũng có thể nói là Noãn Noãn do Trần Trạch nuôi lớn, lúc còn bé, Noãn Noãn rất thích chơi đùa cùng với Trần Trạch, Trần Trạch cũng nguyện ý chơi đùa cùng cháu gái nhỏ.
Noãn Noãn lệ thuộc vào Trần Trạch còn hơn bố mẹ mình, chỉ là những chuyện xảy ra sau đó, hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người.
Từ lúc bắt đầu vào lớp 10, Noãn Noãn liền theo mẹ đến sống ở thành phố S, liên lạc với Trần Trạch cũng dần ít đi, đến sau này cũng hoàn toàn chấm dứt.
Là Noãn Noãn tự chấm dứt.
Hôm nay có thể nói là lần đầu tiên gặp lại của hai người kể từ sau khi Noãn Noãn tốt nghiệp đại học.
Đã hai năm trôi qua, Trần Trạch phát hiện, cháu gái của mình, hình như đã trở nên thật xa lạ.
Sau khi đi một quãng đường, Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn lên chung cư bên cạnh: "Đến nơi rồi."
Trần Trạch đưa mắt nhìn về chung cư, khẽ cau mày: "Cháu mua phòng sao."
"Thuê thôi."
"Tự mình tìm?"
"Không phải, là Phó Bác Ngôn tìm." Noãn Noãn trả lời, giải thích thêm.
Trần Trạch nhíu mày, nhìn một lúc, mới quay đầu nhìn về phía Noãn Noãn, nói: "Quan hệ của cháu và Phó Bác Ngôn, trừ là đồng nghiệp thì còn gì khác không?"
Nghe vậy, Noãn Noãn nhíu mày, khẽ cười một tiếng: "Chú cảm thấy thể nào, giữa hai người chúng cháu còn có thể có quan hệ nào khác sao?"
Trần Trạch nặng nề lên tiếng: "Không biết."
Trần Trạch thật sự không biết, tình cảm của Phó Bác Ngôn, Trần Trạch có thể nhìn ra rằng Phó Bác Ngôn thích cháu gái của mình, nhưng mà với Noãn Noãn, lại không thể nhìn ra được.
Tính cách của Noãn Noãn vẫn luôn khiến người khác không thể nhìn thấu, tuy rằng trên mạng xã hội người ta đều đánh giá cô là người lạnh lùng, nhưng Trần Trạch biết vì sao cô lại phải như vậy.
Chính vì quá thiếu cảm giác an toàn, nên Noãn Noãn đối với người khác luôn có lòng phòng bị, vì sự phòng bị quá nhiều, nên khó mở lòng.
Mà đối với Phó Bác Ngôn, Trần Trạch cũng không rõ, cô đã buông lòng phòng bị xuống chưa.
Nếu nói đã buông xuống, thì cũng có lý, nếu không thì cô sẽ không đồng ý để Phó Bác Ngôn hỗ trợ tìm phòng, cũng không chủ động nói chuyện, thẳng thắn với Trần Trạch; nhưng mà nếu chưa buông xuống được, cũng không hẳn không thể, bởi nút thắt trong lòng cô quá mức chặt, không ai có thể dễ dàng mở đượ, cho dù là Phó Bác Ngôn hay Trần Trạch đều không thể tuỳ tiện đụng đến.
Noãn Noãn và Trần Trạch nhìn nhau, cô nhỏ giọng nói: "Không có bất kỳ quan hệ nào khác cả, chúng cháu chỉ là đồng nghiệp."
Trần Trạch hơi ngừng lại, gật đầu nói: "Ta cũng không phản đối chuyện yêu đương của cháu, nếu gặp được người mình thích, đừng buông tay, không phải tất cả những cặp vợ chồng đều như cháu đã biết, hiểu không?" Sau khi nói xong, Trần Trạch vỗ đầu Noãn Noãn: "Ta biết tính cháu, mọi việc đừng suy nghĩ quá nhiều, hãy biết quý trọng điều trước mắt, hiểu không?"
Nghe vậy, Noãn Noãn khẽ im lặng, rồi mới đáp lời: "Cháu biết rồi, cháu về trước."
"Về đi, nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ừm."
Nhìn theo bóng lưng Noãn Noãn đi vào trong tiểu khu, Trần Trạch đứng tại chỗ thật lâu , sau đó mới thở dài bất đắc dĩ, lắc đầu, bắt chéo tay sau lưng, có chút bất lực đi về phía khác.
Bóng đêm càng ngày càng đậm, dưới đèn đường, bóng người đang đi như kéo dài ra.
*
Noãn Noãn mang theo đồ ăn đi về phía toà nhà mình đang ở.
Trong đầu đang suy nghĩ những gì Trần Trạch vừa nói.
Có lẽ không phải gia đình nào cũng như bố mẹ mình, nhưng nếu như nó lại giống như vậy, cô vẫn hoảng sợ với những chuyện đã xảy ra.
Tuy nhiên, đối với Phó Bác Ngôn, nói thật, anh khiến cô bối rồi.
Cô có thể cảm nhận được tình cảm của anh, chỉ là, Noãn Noãn không biết, tình cảm này có thể duy trì bao lâu.
Mà chính bản thân cô cũng không có lòng tin.
Suy nghĩ một lát, Noãn Noãn nhìn vào thức ăn trong tay, đột nhiên cười tự giễu, Phó Bác Ngôn cũng đã nói gì đâu, tại sao cô phải ở đây tự đoán mò chuyện còn chưa xảy ra...đến diendanlequydon để ủng hộ editor, tất cả các trang web khác đều là ăn cắp.
Sau khi nghĩ thông suốt, bước chân của Noãn Noãn cũng như nhẹ nhàng hơn.
Cứ vậy đi thang máy đến cửa nhà, khi đi qua giữa cánh cửa hai nhà.
Đột nhiên mắt Noãn Noãn sáng lên, cứ vậy nhấn chuông nhà đối diện.
Lúc mở cửa, thứ Phó Bác Ngôn nhìn thấy chính là vẻ mặt tươi cười của Noãn Noãn.
Mắt Phó Bác Ngôn như loé lên, có chút kinh ngạc, nhìn cô chằm chằm, vẫn chưa kịp nói gì, Noãn Noãn đã khẽ cười, đưa thức ăn trong tay lên, nhẹ nhàng nói: "Phó lão sư, có muốn ăn khuya không?"