6/9/2021
Mỗi ngày, sau khi làm xong bài tập buổi tối, Bạch Dương đều mở QQ, trộm click vào tài khoản của cậu. Avata của cậu chụp một nửa người, vào lúc buổi tối, cậu mặc một cái áo khoác đen có mũ, khẽ nhếch cằm cong môi, phía sau là một mảng ánh đèn xe. Bạch Dương trộm lưu về máy, cô cảm thấy so với các bạn nam khác trong lớp, thì ảnh của cậu đẹp hơn rất nhiều.
Bởi vì thời gian sử dụng điện thoại của hai người không khớp, cho nên cũng không thể nào trò chuyện qua. Nhưng có đôi khi cô đăng nhập trò chơi vào lúc đêm khuya, muốn nhìn xem cấp bậc của cậu có gì thay đổi, lại thấy được cậu online, những lúc như thế cậu thật sự mời cô chơi cùng.
Sau khi chơi được mấy ván cô lại không dám chơi cùng cậu nữa, cô ngốc đến mức chính mình cũng cảm thấy thẹn, bắt đầu cùng toàn quân xuất kích nhưng không có một lần sống sót vượt qua ba phút.
Cô thật sự ngượng ngùng, đành nhắn tin cho cậu, xin lỗi vì mình quá ngốc.
Cậu còn đáp: 'Ừ, có chút ngốc.'.
Cô càng thêm xấu hổ, sau câu xin lỗi liềm đem đầu vùi vào trong chăn, trên mặt nóng như phát thiêu.
Di động lại rung lên một cái.
Cô sửng sốt, lập tức bò ra xem.
Cậu nói: 'Mai tớ mang máy tới trường dạy cậu chơi.'
Cô vuốt vuốt khuân mặt nóng bừng, nhắn lại: 'Ừ!'
Cô giống như đã bị nấu chín.
Ngày hôm sau cô mang theo điện thoại tới lớp, Giản Thước cũng không quên lời cậu nói, lúc nghỉ trưa cậu cầm điện thoại của Đặng Diệu, bảo Đặng Diệu ở bên cạnh canh thầy giáo, rồi cùng đăng nhập vào trò chơi với cô. Bạch Dương chỉ biết chơi Arthur, cậu liền chọn xạ thủ, bảo cô đi theo mình.
Có cậu chỉ huy tốt hơn nhiều, trừ vài lần thao tác sai thì cô cũng không bị đánh chết, hơn nữa cậu còn nói cho cô, nhân vật cô chơi có nhiệm vụ là phải bảo vệ xạ thủ, cũng chính là cậu, cô chơi càng thêm nghiêm túc
Đặng Diệu ở bên cạnh canh thầy giáo, cậu bạn càng xem càng thấy tâm ngứa ngáy, chờ khi bọ họ kết thúc ván đấu đầu tiên, cậu nói mình cũng muốn mang Bạch Dương chơi cùng, định đem điện thoại lấy về, nhưng Giản Thước không cho: "Thế ông đây chơi cái gì?"
Đặng Diệu vô cùng hợp tình hợp lý: "Đổi lại, cậu canh thầy giáo cho bọn tôi".
"Cậu không muốn lên vương giả sao?"
"Lão tử tự mình mình đánh lên!"
Giản Thước liếm môi, cười, cũng không có thêm động tác khác: "Ồ."
"...Cậu cho tớ chơi một ván đi."
"Không cho."
Thấy hai bọn họ không ai nhường ai, Bạch Dương liền đưa điện thoại mình cho giản Thước, hai mắt sáng lấp lánh: "Cậu lấy máy mình chơi đi."
"Vây còn cậu?"
"Tớ thích xem các cậu chơi." Cô cầm điện thoại quơ quơ, dáng vẻ thành khẩn, như là dùng đôi mắt để nói với cậu 'cậu chơi nha, cậu chơi nha', Giản Thước nhìn cô một hồi mới nói: "Vậy được rồi, tớ vừa chơi vừa dạy cậu"
Nói xong, cậu thập phần ghét bỏ mà đem điện thoại của Đặng Diệu ném lên bàn, nhận lấy máy của cô. Đặng Diễu đau lòng mà vỗ vỗ di động của mình, hai tròng mắt giương lên mang theo ý vị thâm trường.
Bạch Dương không chú ý tới, cô đang cúi đầu cắn lấy cánh môi, không cho mình cười quá rõ ràng.
Rốt cuộc cậu cũng mượn điện thoại của cô.
Ngay từ đầu cô download trò chơi này chính là muốn cho cậu biết, máy cô cũng có trò chơi này, cô có thể cho cậu mượn chơi. Thế nhưng cậu lại chưa từng hỏi mượn, cô cũng không biết phải mở miệng như thế nào.
Về sau cô thường xuyên đem điện thoại cho Giản Thước mượn, cậu khi chơi cũng ngẫu nhiên mang về giúp cô sạc điện, quan hệ giữa hai người cũng càng ngày càng tốt.
Lúc ở trên đường cậu và Đặng Diệu cũng sẽ chào cô, có đôi khi thấy cô ở phía trước, Đặng Diệu sẽ gào to một tiếng: "Tiểu Bạch Dương kìa!"
Lúc chơi bóng trong tiết thể dục, cậu sẽ ném áo khoác cho cô, không khách khí mà nói: "Mang về giúp tớ."
Có đôi khi cậu từ bên ngoài trở về còn ném cho cô một túi đồ ăn vặt, nói: "Ăn khá ngon, tớ lỡ mua nhiều một túi".
Vài nữ sinh có quan hệ tốt trong ký túc xá nhắc cô không nên thân cận cùng với hai người họ, nói họ là loại cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, sau khi lớn lên khẳng định không nên thân, muốn cô không cần bởi vì học mà trễ nải chuyện học tập của mình.
Cô lắc đầu, lúc cô học cậu chưa từng quấy rầy tới cô. Cô cũng hoàn toàn không cảm thấy bọn họ không phải không nên thân, bọn họ chỉ chưa tìm được lúc thích hợp để bộc lộ mình ra ngoài.
Thời gian ở bên cạnh cậu luôn trôi qua thật nhanh.
Kỳ nghỉ đông tới rồi, có hơn mười ngày không được thấy cậu.
Cậu nói chị mình có thể giúp cậu lấy lại di động từ chỗ mẹ, có lẽ thời gian cậu online game sẽ tương đối nhiều. Nhưng mẹ cô lại mua cho cô rất nhiều tư liệu để chuẩn bị cho kỳ thi Olympic toán, không có thời gian chơi game, cũng không thể nào lên QQ, cô chỉ có thể đăng nhập một lúc, xem cậu có đổi trạng thái mới không.
Có đôi khi cô sẽ mở ra khung chat của hai bọn họ, nhìn thật lâu rồi lại rời đi, cô không biết phải nói cái gì, cái gì nói ra cũng đều có vẻ cố tình.
Buổi tối Tết Âm lịch, sau khi chúc mẹ ngủ ngon, cô trở lại phòng rồi lấy hết can đảm gửi cho cậu một tin nhắn chúc năm mới vui vẻ, cậu không trả lời, cô liền ngồi thoát ra vào lại giao diện QQ, ánh mắt trống trơn, phỏng đoán lúc này cậu đang làm gì.
Không biết đã qua bao lâu, di động mới đột nhiên rung lên.
Cậu cũng chúc cô năm mới vui vẻ.
Cô vạn phần vui sướng, lại click mở bàn phím rồi lại thở dài, bởi vì không ở cạnh cậu, hơn nữa lâu như vậy cũng không có liên hệ, cô không biết phải tìm đề tài gì để nói với cậu.
Ngón tay ngừng giữa không trung, tâm tình của cô cũng theo ánh sáng màn hình, dần dần trở tối.
Nhưng màn hình vừa mới tối kia lại bỗng nhiên sáng lên, khung chat có thêm tin nhắn của cậu.
Cậu nói: 'Tớ vừa mới chơi game cùng chị'
Cậu đã giải thích trong khi cô chẳng hề hỏi nguyên nhân, điều này khiến trong lòng cô trở nên vui vẻ. Cô ừ một cái, sau đó cậu lại hỏi mấy ngày nay cô làm gì, cô nói mình làm rất nhiều rất nhiều đề toán. Cậu còn nói với cô làm nhiều đề quá thì sẽ biến thành đồ ngốc.
Cô:.....
Đề tài nói chuyện dần được mở ra, tới khuya, lúc chuẩn bị đi ngủ, cậu hỏi cô khi nào khai giảng. Cô đem đếm ngón tay, nói cho cậu là ngày mùng tám.
Cũng chính là còn có bảy ngày! một tuần nữa!
Cô sẽ không nói cho cậu, cô đã chờ đợi ngày khai giảng biết bao nhiêu.
Khai giảng là có thể gặp cậu
Đang hưng phấn cô lại bỗng nhiên nhớ ra, sau khi khai giảng sẽ lại phải đổi vị trí.