Giang Sơn Có Nàng

Chương 69: ❄ Lễ vật



Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Lệnh Dung bị nhốt trong góc, cả người mềm nhũn, bên tai quanh quẩn tiếng hít thở của Hàn Chập, hô hấp bị hắn cướp lấy sạch sẽ. Trên cằm hắn lún phún râu, xúc cảm rõ ràng cọ vào má nàng, bàn tay nóng bỏng không an phận, khiến trái tim nàng đập thình thịch, vừa xấu hổ vừa sợ hãi.

Nhĩ Đóa bị đặt dưới bàn, không biết nó chạy ra ngoài từ bao giờ, trong phòng có tiếng Tống cô cô và Sơn Trà nói chuyện.

"Cả người toàn mực, thiếu phu nhân mà thấy, chắc chắn sẽ rất đau lòng."

"Vừa rồi thiếu phu nhân còn ôm nó, sao lại..."

"Chắc là viết mệt nên ngủ quên?"

Âm thanh càng lúc càng gần, Lệnh Dung giật mình, sợ bị Tống cô cô và Sơn Trà nhìn thấy, nàng liền đẩy hắn ra. Cả người nàng bị hắn giam cầm, không thể lên tiếng được, chỉ có thể chọc chọc lưng hắn, thấy âm thanh càng gần, nàng càng thêm gấp gáp.

Hàn Chập lại tăng tốc, ấn nàng vào trong góc, thở dài thỏa mãn hai tiếng.

Cho tới khi Tống cô cô đi tới sườn gian, hắn mới buông nàng ra, thấy chân Lệnh Dung mềm nhũn, hắn đỡ nàng đứng dậy.

"Chuyện gì?" Hàn Chập cố gắng áp chế, thấp giọng hỏi, nhưng Lệnh Dung có thể nghe rõ giọng khàn khàn của hắn.

Tống cô cô và Sơn Trà nghe được giọng nói này, lập tức luống cuống, dù sao hai người cũng e ngại Hàn Chập, không dám xông vào, vội lui về sau vài bước, "Nhĩ Đóa dính mực, nô tỳ sợ Thiếu phu nhân ngủ quên, vội vàng qua xem."

Ánh mắt nóng bỏng của hắn vẫn nhìn Lệnh Dung, thấp giọng nói: "Nàng không sao, lui ra."

Tống cô cô vội 'vâng' một tiếng, chậm chạp quay người đi.

Lệnh Dung đỏ mặt, hô hấp vẫn chưa thông, thấy yết hầu Hàn Chập lên xuống, vừa rồi hắn còn bắt nạt nàng, vội kêu: "Phu quân!"

Nàng cố gắng đứng vững thân mình, buông hai tay Hàn Chập đặt bên hông nàng ra, dựa người vào tường, chậm rãi đi hai bước. Trái tim nàng đập thình thịch, cả người khô nóng, từ trước tới nay Hàn Chập là người lạnh lùng, biết giữ thân mình, nhưng vừa rồi hôn môi...

Mỗi lần hắn quay trở về phủ, đều trưng khuôn mặt nghiêm nghị, một câu dịu dàng cũng không biết nói, thế mà vừa rồi ngực bị hắn nắm lấy, cả người nóng bỏng, chân như muốn nhũn ra. Trái tim Lệnh Dung đập thình thịch, sợ hãi nhìn ra bên ngoài.

Ngoài cửa không có bóng người, chỉ có rèm trướng hơi lay động.

Vừa rồi Hàn Chập khàn giọng nói, không hề lạnh nhạt như thường ngày, chắc hẳn Tống cô cô phát hiện ra gì đó, mới có thể thức thời rời đi.

Ban ngày ban mặt, vú già và nô tỳ đều đang ở đây, nếu bị bọn họ bắt gặp, sao nàng có thể nhìn mặt mọi người?

Lệnh Dung dựa người vào tường, khuôn mặt đỏ bừng trừng hắn, hắn vẫn đứng ở đó, nhìn nàng chằm chằm.

"Phu quân uống nước không?" Nàng không biết nên nói gì, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tự mình rót nước cho bản thân trước.

Hai người tách ra, đương nhiên xúc động vừa rồi không thể tiếp tục.

Hàn Chập lại gần, cả người có chút cứng ngắc, dựa vào án thư, thanh âm mang theo chút khàn khàn do tình dục, "Cho ta một ly."

Lệnh Dung liền rót cho hắn, cúi đầu nhìn án thư, đưa ly nước qua.

Chờ một lúc vẫn không thấy Hàn Chập tiếp, ngẩng đầu lên, chỉ thấy hắn đang nghiêng đầu dò xét nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm.

"Thẹn thùng?" Giọng hắn trầm thấp, đôi mắt có ý cười.

Lệnh Dung thẹn quá hóa giận, khó khăn lắm mặt mới bớt nóng, nay lại đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn hắn, đặt chén trà lên án thư.

Hàn Chập cười nhẹ, uống cạn chén trà, lại uống thêm hai chén nữa.



Cửa sổ mở toang, bên ngoài treo tua rua, gió mát thổi vào, có cánh hoa phiêu theo gió, dừng bên khung cửa sổ. Ánh mặt trời chiếu xuống, xuyên qua cành lá, phản chiếu thành từng vệt bóng di động, Khương cô cô mới mang canh qua Phong Hòa Đường, sau khi trở về, liền đứng trước cửa hỏi chuyện nha hoàn.

Phu thê hai người đứng cạnh bàn, uống liên tiếp bốn năm chén trà mới áp chế khô nóng trong cổ họng.

Hàn Chập nhìn thấy tập giấy trên án thư, cầm lên xem, "Công thức nấu ăn?"

"Phải." Lệnh Dung nhỏ giọng, "Muốn làm chút món ăn dân dã."

"Định làm cơm trưa?"

"Không. Ta định ghi lại, sau này để Hồng Lăng làm thử." Mặc dù Lệnh Dung tức giận, nhưng vẫn chờ mong, "Nếu phu quân bớt chút thời gian chỉ dẫn thì càng tốt."

Hàn Chập không nói gì, đứng đó một lúc liền nói: "Đi, mang nàng đi xem cái này."

Đi được hai bước, thấy Lệnh Dung vẫn đứng sau án thư, hắn liền... bắt lấy tay nàng.

Lệnh Dung đành phải nhích người, cùng hắn đi tới thư phòng.

. . .

Thư phòng của Hàn Chập là nơi quan trọng, số lần Lệnh Dung tới không nhiều lắm.

Hai người đi tới, Thẩm cô cô đang sửa soạn bọc hành lý của Hàn Chập. Hàn Chập lấy từ bên trong ra một cái hộp, đưa cho Lệnh Dung.

Lệnh Dung kinh ngạc, "Bên trong là gì vậy?"

"Nhìn thử xem."

Chiếc hộp kia rất dài, không giống đựng đồ trang sức, cũng không thể đựng tranh cuộn, Lệnh Dung nghi hoặc, mở nắp hộp ra, chỉ thấy bên trong trang trí rất đẹp, bọc cá ngần [1] khô, thân cá trắng như ngọc, bốn phía đều có vải nệm, đặt thẳng hàng thẳng lối, không hề bị dập nát.

Bên trên bọc cá ngần, bên dưới bọc cá rô [2], tất cả đều là cá ngon, mỹ vị nhân gian.

Lệnh Dung không ngờ Hàn Chập ra ngoài tra án, thế nhưng lại mang về một hộp thức ăn trân phẩm thế này, đôi mắt liền tỏa sáng, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cá ngần, tựa như có thể tưởng tượng ra bát canh cá ngần thơm ngon, khiến cả người ngứa ngáy thèm thuồng.

"Đây là..." Lệnh Dung kinh ngạc, đôi mắt như phát ra ánh sáng.

Hàn Chập mỉm cười, "Cho nàng."

"Đa tạ phu quân!" Lệnh Dung vô cùng cao hứng, tất cả ngượng ngùng xấu hổ vừa rồi tan thành mây khói, thấy ánh mắt thâm ý của Hàn Chập, nàng càng nhìn càng thuận mắt, tranh thủ lúc Thẩm cô cô không chú ý, nàng kiễng mũi chân, hai tay đặt lên vai hắn, nhanh chóng hôn một cái.

Khóe mắt, đuôi lông mày, thậm chí cả hai tay vô thức cầm tay hắn, đều thể hiện sự vui vẻ phấn chấn.

Hàn Chập cười cười, "Muốn làm món gì?"

"Nấu canh cá! Còn nữa còn nữa! Lăn bột rồi chiên giòn rất ngon, hoặc là kho cùng gừng cũng được!" Lệnh Dung hứng thú nói, thấy Hàn Chập không nói, nàng ngượng ngùng cười cười, "Cũng đúng, hộp thức ăn này chỉ ăn được vài lần, mỗi ngày có thể đổi một loại phương pháp mới... Hồng Lăng học nghệ không tinh, giao cho nó, chỉ sợ món ăn sẽ không ngon, phu quân tự mình làm được không? Ta cùng Hồng Lăng ở bên hỗ trợ."

Nàng thấy mỹ thực liền nóng lòng, Hàn Chập vuốt cằm, "Cũng được."

Hàn Chập bảo Lệnh Dung chờ một lát, hắn vào phòng ngủ thay xiêm y, nhanh chóng tắm rửa, sau đó mang nàng qua phòng bếp.

Mỗi lần tra án xong, hắn liền cưỡi kỵ mã, nhanh chóng quay về phủ, ngoại trừ hộp đồ ăn cho Lệnh Dung, hắn cũng mang ít lễ vật cho Hàn Kính, Hàn Mặc và Hàn Nghiên, vừa về phủ liền sai người mang đi.

Tới phòng bếp, hắn rửa sạch cá ngần, một nửa để nấu canh, một nửa đem đi rang.

Chuyện chuẩn bị nguyên liệu không cần Hàn Chập quan tâm, Hồng Lăng đã nhanh nhẹn làm xong, chia cá ngần ra hai bát riêng, Lệnh Dung lại bảo nàng ấy chuẩn bị lòng trắng trứng, cắt măng và thái hành. Vú già đã đun lửa, Hàn Chập nấu canh cá ngần trước, cho cá vào trong nước đun sôi, chờ vú già chuẩn bị xong xuôi, hắn lại thêm mỡ, lòng trắng trứng và măng vào, gần xong thì bỏ thêm hành.

Trong phòng bếp, hương thơm lan tỏa tứ phía, ban đầu Lệnh Dung còn cố ý lấy nhiều nước, sau khi làm xong sẽ mang cho Dương thị và Hàn Dao. Ngẫm lại dù sao thái phu nhân cũng là trưởng bối, cho dù nàng không thích bà ấy, nhưng Hàn Chập vẫn là tôn tử của bà, liền gọi người mang một phần tới Khánh Viễn Đường.

Ăn trưa xong, Hàn Chập và Lệnh Dung tới Phong Hòa Đường, trên đường trở về, hai người thuận tiện vào Khánh Viễn Đường vấn an thái phu nhân.



Hàn Chập là trưởng tử của Dương thị, từ khi còn nhỏ đã thấy phụ mẫu không hòa thuận, cũng từng có rất nhiều phỏng đoán, sau đó mới biết chuyện Triệu di nương. Trong lòng hắn tự biết đúng sai, mặc dù chưa từng nói thành lời, nhưng lại có khúc mắc không nhỏ với thái phu nhân. Vốn tình cảm tổ tôn đã không tốt, sau khi Đường Giải Ưu sinh sự, Hàn Chập đuổi nàng ta ra khỏi Hàn phủ, hai người càng thêm có kẽ hở.

Thái phu nhân cũng rất bực mình.

Nhi tử xa cách với bà, tôn tử không thân thiết với bà, ngoại trừ Hàn Kính làm bạn với bà mấy chục năm qua, cũng chỉ có Đường Giải Ưu tri kỷ, ai ngờ lại bị Hàn Chập đuổi ra khỏi phủ. Về phần chi thứ hai, Lưu thị là người thành thật, tuân thủ nghiêm ngặt đạo làm thê, mặc dù không thân cận với bà, nhưng thỉnh thoảng lại rất thân thiết với Dương thị, tỷ muội hòa hợp. Từ khi bị bệnh, lão phu nhân rất tịch mịch, ngoại trừ nhi tức và tôn tức tới thỉnh an, bên cạnh không còn ai thân thiết.

Tinh thần của bà không tốt, thấy Hàn Chập bảo hộ Lệnh Dung, bà càng thêm phiền muộn, chỉ có thể miễn cưỡng.

Hàn Chập thấy tinh thần tổ mẫu không tốt, ân cần hỏi thăm, sau đó liền cùng Lệnh Dung lui xuống, một lúc sau liền thay quan phục, đi tới nha môn. Lệnh Dung được ăn mỹ thực hắn làm, lúc này vẫn còn nhớ nhung tiên hương mỹ vị, nghĩ một lúc, liền quay về sườn gian viết công thức nấu ăn.

Đêm đó Hàn Chập trở về, Lệnh Dung đã chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú... tất cả do nàng và Hồng Lăng cùng làm.

Món nào Lệnh Dung cũng dựa theo khẩu vị của Hàn Chập mà làm, hương sắc đầy đủ, Hàn Chập rất vừa lòng.

Sau khi ăn xong, thừa dịp thời tiết mát mẻ, phu thê hai người tản bộ tiêu thực.

Lần này Hàn Chập trở về, cả người thoải mái, sóng vai cùng Lệnh Dung, kể cho nàng về mấy món ăn gặp được trên đường, nói rằng đi qua Đàm Châu còn gặp Tống Kiến Xuân. Lệnh Dung hỏi tình hình cữu cữu, biết được ông vẫn khỏe mạnh, mọi chuyện xử lý ổn thỏa, nàng liền yên tâm.

Đi bộ một vòng quay trở lại Ngân Quang viện, Tống cô cô đã dẫn người đi thắp đèn.

Cửa sổ mở ra, không khí thoáng đãng, bên cạnh cửa sổ bày một vò rượu hoa mai cùng hai ly rượu khắc hình hoa mai.

Lệnh Dung dẫn Hàn Chập đi qua, cười nói: "Đây là rượu hoa mai ủ từ năm kia, giấu thật lâu mới đào ra, cảm tạ món cá ngần của phu quân." Ống tay áo phiêu động, bàn tay mềm mại cầm chén, hít hương rượu thơm ngát, đưa tới trước mặt hắn, "Phu quân nếm thử xem hương vị như thế nào?"

Lúc này nàng chủ động rót rượu cho hắn, rượu hoa mai không hề nồng, đúng là chuyện hiếm thấy.

Hắn cầm lấy chén rượu, ánh mắt vẫn nhìn Lệnh Dung, từ từ uống hết.

"Không tồi." Hắn nói.

Lệnh Dung "Ồ" một tiếng, "Xem ra tay nghề vẫn không tinh. Quên đi, lần sau sẽ ủ một vò rượu khác cho phu quân." Nói xong, nàng làm bộ cầm lấy vò rượu.

Hàn Chập nhếch môi cười, đè lấy tay nàng.

"Tốt lắm."

Lúc này Lệnh Dung mới hài lòng, mỉm cười nhìn Hàn Chập, nhìn một lát liền đưa chén lên, hồng tụ thiêm hương [4].

[4] Hồng tụ thiêm hương: Hồng nhan thêm hương.

_______

[1] Cá ngần:

chapter content



[2] Cá rô phi:

chapter content



[3] Canh cá ngần:

chapter content



Video hướng dẫn cách làm món canh cá ngần: 

https://www.youtube.com/watch?v=aUNo8rFDVc8

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv