Giang Sơn Có Nàng

Chương 47: ❄ Ý loạn



Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Trong góc giường chật chội, chỉ có hương rượu nồng nàn của Hàn Chập.

Lệnh Dung ngây ra một lát mới hiểu được ý hắn. Sau lưng là vách gỗ, phía trước là lồng ngực của hắn, nàng lui cũng không thể lui, tránh cũng không thể tránh, đành cắn môi, cố bình tĩnh nói: "Đúng là ban đầu ta trốn tránh phu quân, nhưng chuyện này không liên quan tới biểu ca. Phu quân đừng nghi thần nghi quỷ, mặc dù ta có quan hệ tốt với biểu ca, nhưng chỉ coi huynh ấy là huynh trưởng, không hề có tâm tư khác."

Cách nhau một khoảng, hơi thở đan xen, Hàn Chập vẫn nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm.

Say như vậy, thế mà chuyện cần tra hỏi vẫn tra hỏi!

Lệnh Dung bất đắc dĩ, đành phải nói: "Ta trốn tránh phu quân vì ta sợ."

"Sao lại sợ?"

"Phu quân còn trẻ đã quyền cao chức trọng, là người đứng đầu Cẩm Y Vệ, trong ngoài kinh thành không ai không biết. Ta là nữ nhi chốn khuê phòng, kiến thức hạn hẹp, ở nhà nghe được vài lời đồn, khó trách hiểu lầm phu quân là người máu lạnh tàn nhẫn." Lệnh Dung lén nhìn hắn, thấy hắn không giận dữ mới nói tiếp, "Khi đó ta sợ hãi, vậy nên làm gì cũng rất cẩn thận, không dám trêu trọc."

"Chỉ vì lời đồn đại này?" Hiển nhiên Hàn Chập không tin.

Lệnh Dung cắn môi, "Phu thân đã hai lần nghị thân, nhưng cả hai lần đều khắc thê..." Nàng thử chọc ngực Hàn Chập, thấy hắn chịu lui ra, nàng mới thẳng người dậy, nhỏ giọng nói: "Phụ mẫu đã sinh ra ta, mạng này quý giá. Lệnh Dung không cầu vinh hoa phú quý, chỉ muốn bảo toàn tính mạng, an ổn sống qua ngày, sợ làm gì sai khiến phu quân tức giận, vậy nên cố gắng tránh né."

Hàn Chập "Ồ" một tiếng dài, cánh tay chạm vào lưng Lệnh Dung, dễ dàng bắt được cánh tay nàng.

"Thành gia được một năm, ta đã từng khắc nàng chưa?"

Lệnh Dung chần chờ, không dám đề cập tới chuyện khắc thê, chỉ nói: "Từ lúc thành gia, phu quân mang ta đi dạo hai lần, cả hai lần đều có người ám sát, lần này còn bị bắt làm con tin, có thể... Bát tự của ta và phu quân không hợp. Phu quân có mệnh tốt, không sợ khó khăn gian khổ, nhưng ta mạng nhỏ nhát gan." Nàng nói tới đây, nhìn thẳng vào mắt Hàn Chập, trong lòng có hơi đau đớn, nhưng vẫn nhẫn tâm nói: "Ta muốn hòa ly vì ta sợ liên lụy chàng, cũng sợ mình sẽ mất mạng, không hề liên quan tới người ngoài."

Trong phòng yên ắng, chỉ có tiếng hít thở, nàng cảm giác không yên, bỗng thấy hắn nhếch môi cười.

"Chỉ vì chuyện này?" Hắn hỏi.

"Ừm." Lệnh Dung đáp.

"Ta đối xử với nàng như thế nào?"

"Phu quân đối xử với ta rất tốt."

"Nàng có ý trung nhân khác?"

"Không có!"

"Vậy không được nhắc lại chuyện hòa ly." Hàn Chập giải quyết dứt khoát, "Ta sẽ không khắc nàng, càng sẽ không thả nàng."

. . .

Lý lẽ quái quỷ gì vậy!

Lệnh Dung khóc không ra nước mắt, cổ tay bị hắn siết chặt, kéo mãi không ra, nàng đành phải nói: "Chuyện này chờ phu quân tỉnh rượu rồi nói sau, phu quân buông ta ra trước đã."

Hàn Chập ngà ngà say, cúi đầu về phía nàng, gần như chạm vào chóp mũi, trêu tức, "Hôn ta thì ta thả nàng."

Lệnh Dung bị hương rượu của hắn làm cho bốc hỏa, nghe vậy, cả người như bùng cháy. Nàng thử giãy dụa hai cái, nhưng không đọ lại sức Hàn Chập, mà nam nhân trước mặt lại tiến tới gần hơn, đôi mắt vốn lạnh lùng trong trẻo, nay lại bùng cháy hỏa nhiệt, giống như mãnh thú chậm rãi tiến về phía con mồi, hơi thở nóng rực phả lên mặt.

Nàng chần chờ, quyết định thỏa hiệp, "Chàng giữ lời nhé?"

"Ừm."



Lệnh Dung không còn cách nào khác, hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn một cái.

"Được rồi." Nàng nghiêng đầu tránh ánh mắt hắn, hai má đỏ hồng.

Hàn Chập nhìn nàng chằm chằm, lọt vào tầm mắt hắn là dáng vẻ xấu hổ đầy quyến rũ của nàng. Hắn liếm môi, giọng khàn khàn, "Không tính."

Lệnh Dung thẹn quá hóa giận, "Sao chàng lại... Ưm!" Gáy đột nhiên bị giữ chặt, nàng kinh hô bật thốt, đôi môi bị hắn lấp kín.

Hơi rượu nồng đậm tràn vào, bờ môi của hắn khô nóng, cọ trên môi nàng, có hơi đau.

Chiếc giường chật chội thoang thoảng mùi rượu, Hàn Chập hôn sâu, một tay nắm chặt hai tay đang có ý đồ phản kháng của nàng, tay kia vuốt ve má nàng. Vẫn chưa cảm thấy đã, thừa dịp nàng thở dốc, hắn như không học mà hiểu, nhanh chóng tiến quân tập kích. Môi lưỡi dây dưa, thân thể quấn quít, ôm lấy thắt lưng nàng, ấn chặt vào phần nóng bỏng dưới thân.

Trong đầu Lệnh Dung ầm ầm sụp đổ.

Hàn Chập cũng vậy.

Ngay từ giây phút hắn hôn nàng, tất cả lí trí đã tan vỡ, ý niệm kìm nén trong đầu như được giải thoát. Da thịt non mềm, hơi thở mềm mại, dáng người yểu điệu, hương rượu khiến hắn khô nóng, chỉ có thể dũng mãnh cướp lấy, nuốt lấy.

Sự ngột ngạt và khô nóng trên cơ thể hòa trộn với nhau, khi kề cận cơ thể nàng, hắn vô thức cảm thấy thoải mái hơn.

Cả người căng chặt, thậm chí còn thấy hơi đau.

Bàn tay thon dài của hắn vuốt ve hai má nàng, tới đầu vai, sau đó chạm vào ngực, mạnh mẽ xoa nắn, cuối cùng đánh úp về phía hông.

Lệnh Dung đau đớn, mặc cho cổ tay đau đớn vì bị nắm, nàng liều mạng giãy dụa.

Động tác của nàng quá mức kịch liệt, Hàn Chập ngừng lại, lui về phía sau, dồn dập thở dốc. Không biết mắt hắn nổi lên tơ máu từ bao giờ, vẻ mặt kìm nén, lí trí bị mùi rượu cùng tình ý cắn nuốt, ánh mắt nóng bỏng tựa như dã thú bị dày vò.

Đầu óc Lệnh Dung hoảng loạn, biết đêm nay Hàn Chập không có khả năng kiên nhẫn rời đi giống như lúc trước.

Hai người đối diện trong một chớp mắt, cuối cùng Hàn Chập vẫn còn chút lương tâm, buông tay Lệnh Dung, cởi xiêm y ra, để nàng chạm vào...

. . .

Lệnh Dung mơ màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy hai tay đau nhức như sắp gãy lìa.

Nàng ngây ngốc một lát, nhớ tới chuyện tối qua, chỉ thấy Hàn Chập đang say ngủ bên cạnh. Hắn có tính cảnh giác cao, cả người long tinh hổ mãnh, không hề ngủ nhiều, cho dù có thành gia, mỗi sáng vẫn dậy sớm tập võ, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn say giấc như vậy.

Lệnh Dung trừng mắt nhìn hắn, nàng nâng cánh tay đau nhức lên, chỉ thấy vết hồng hồng trên cổ tay vẫn chưa tan biến.

Đáng ghét!

Nàng hà hơi vào cổ tay, cảm giác đau nhức vẫn còn, hai tay bị hắn cướp mất trong sạch, lại còn ở phòng khách nhà người ta. Tống cô cô và Sơn Trà không ở bên, chuyện này không thể để nha hoàn Tống phủ biết, hại nàng tối hôm qua phải lấy khăn lau tay, buồn bực nửa ngày!

Lệnh Dung hờn dỗi, cực kì bực tức với Hàn Chập, vừa quay đầu, đúng lúc nhìn thấy hắn.

"Tỉnh rồi." Hàn Chập nói.

Lệnh Dung trừng mắt nhìn hắn, nhắm mắt lại.

Hàn Chập không hiểu ra sao, nhíu mày ngồi dậy. Ngủ say cả một đêm, tinh thần hắn vô cùng tốt, tứ chi thư thái, trong lòng có cảm giác khoan khoái. Thấy Lệnh Dung vẫn nhắm mắt, hắn cũng không quấy rầy, tự vào nội gian rửa mặt, ở phòng bên cạnh, vú già đã chuẩn bị sẵn nước ấm.

Đã lâu hắn chưa uống rượu, thói quen nhiều năm không cho phép, hắn rửa mặt xong, nhớ lại chuyện đêm qua.

Những lời Tống Kiến Xuân và Tống Trọng Quang nói, hắn nhớ rõ mồn một, sau khi quay về phòng thì trí nhớ dần trở nên mơ hồ. Lệnh Dung bảo hắn cởi áo ra, hỏi hắn có uống canh giải rượu không, cuối cùng bị hắn ép vào giường tra hỏi, chỉ nhớ câu trả lời của nàng khiến hắn thỏa mãn, còn lúc sau... Hàn Chập cau mày suy nghĩ nửa ngày, mới nhớ hình như hắn bắt Lệnh Dung hôn hắn.



Hắn chỉ nhớ mỗi chuyện Lệnh Dung hôn hắn, chuyện lúc sau không nhớ gì nữa, chỉ nhớ hắn rất cao hứng.

Giống như một giấc mộng tuyệt đẹp, khiến lòng người vui sướng thoải mái, nhưng lại không nhớ rõ nội dung.

Điều đó khiến hắn rất vui vẻ, cảm thấy thỏa mãn thiếp đi, dù sao thì mấy lần trước hắn uống rượu say, về phòng luôn nằm xuống là ngủ.

Hàn Chập nhìn bóng dáng mình trong nước, ngẩn người nghĩ, đúng là không có tiền đồ, chỉ vì một nụ hôn mà có thể khiến hắn ngủ say... cho dù đêm Nguyên tiêu hôm đó từng hôn môi, nhưng với một người từng nhìn quen cảnh sống chết, đứng đầu Cẩm Y Vệ mà nói, phản ứng như vậy cũng hơi mất mặt, thảo nào sáng nay Lệnh Dung lại có vẻ mặt kì lạ như vậy.

Hắn đứng lên, trầm tư hồi lâu, sau đó mới thong thả vào phòng.

Đội ô kim quan lên đầu, dáng vẻ cao lớn mạnh mẽ, giống hệt như mọi ngày.

Hàn Chập tới gần giường, nói với Lệnh Dung, "Ta đi thư giãn gân cốt."

Lệnh Dung "à" một tiếng, nhìn hắn ra khỏi phòng, sau đó nàng đứng dậy rửa mặt, để nha hoàn Tống phủ hầu hạ trang điểm.

Bởi vì yến tiệc tối qua làm chậm trễ thời gian, hôm nay Hàn Chập ăn điểm tâm rất nhanh, sau đó tới nha môn của Tống Kiến Xuân. Buổi trưa hắn cũng ăn rất nhanh, Lệnh Dung thấy bọng mắt Tống Kiến Xuân thâm đen, liền biết tối qua ông cũng uống không ít, không thể ngủ ngon. Cho người tìm hiểu, mới biết tối qua ba người uống hết tám vò rượu.

Một đám sâu rượu! Lệnh Dung thầm hận.

Lúc trước khi nàng về lại mặt, mặc dù Phó Cẩm Nguyên thích rượu, nhưng ông không mê rượu, tuy nhiên ngày đó là tân hôn của nàng, nhạc phụ và phu quân cũng uống khá nhiều.

Ai ngờ khi tới Đàm Châu, cữu cữu lại chuốc một chầu rượu lớn cho Hàn Chập! Nhưng Tống Kiến Xuân say như điếu đổ, Hàn Chập lại che giấu rất tốt, vẫn lạnh lùng nghiêm chỉnh như cũ, tới nhà lao xem xét một phen, buổi chiều còn ngồi bên án thư, xem sổ sách đến khuya, nếu không nói, còn tưởng dáng vẻ cầm thú tối qua là của hai người khác nhau.

Lệnh Dung hoài nghi là do rượu mới khiến Hàn Chập trở nên thất thường, cho nên hắn tỉnh lại mới không có dáng vẻ xấu hổ, lại treo bộ mặt lạnh lùng của thống lĩnh Cẩm Y Vệ.

Chuyện kia quên rồi thì tốt.

Nhìn thái độ của Hàn Chập, có thể thấy hắn không muốn hòa ly, nếu như hắn nhớ lại, chắc chắn sẽ không đồng ý.

Lệnh Dung suy nghĩ, tạm thời không nhắc lại, nhưng chuyện cánh tay đau nhức, tuyệt đối không thể bỏ qua.

Nàng tới chỗ Nguyễn thị xin thuốc mỡ, trước khi ngủ thì bôi một ít, Hàn Chập nhìn thấy vết đỏ trên cổ tay, hỏi: "Cổ tay làm sao vậy?"

Lệnh Dung không trả lời, chỉ lo bôi thuốc.

"Bôi đều chút." Hàn Chập vươn tay, muốn lấy lọ thuốc.

Lệnh Dung né tránh, ngẩng đầu nhìn hắn. Tối hôm qua hắn dùng nhiều sức như vậy, thế mà hôm nay đã quên? Còn dám giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vờ vịt quan tâm, đúng là cáo chúc tết gà! Trong lòng nàng thầm hận, hầm hừ, "Không sao, bị chó cắn."

"Cái gì?" Hàn Chập không nghe rõ, chỉ thấy mắt hạnh đang tức giận nhìn mình.

Dù sao Lệnh Dung vẫn kiêng kị hắn, con ngươi hơi đảo, cúi đầu, "Không có gì, ngủ thôi. Đêm đã khuya, phu quân nhớ nghỉ sớm, sáng mai còn phải làm việc." Nàng bôi thuốc xong, để lọ thuốc lên bàn, sau đó nâng cổ tay lên, lướt qua Hàn Chập, chui vào trong chăn.

Một lát sau, trong chăn nhét thêm hai thứ gì đó, rất ấm áp.

"Nàng quên lò sưởi tay." Hàn Chập dứt lời, cũng chui vào trong chăn, không hề lộn xộn.

Buổi tối nhiều công vụ, hắn không rảnh nghĩ tới chuyện khác, lúc này thấy Lệnh Dung không được tự nhiên, hắn liền đoán là vì chuyện hôn môi tối qua.

Triều đình có rất nhiều việc, mưu sâu kế hiểm, Hàn Chập có thể ra tay mạnh mẽ, thủ đoạn hiểm ác, cứng rắn tàn nhẫn, hoặc là dùng mưu trí, nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa. Nhưng chuyện này lại làm khó hắn, Hàn Chập biết mình say rượu, làm ra chuyện thất đức, biết nàng vô lực phản kháng liền bắt nạt nàng, mặc dù hắn cao hứng, nhưng nàng lại hờn giận. Muốn xin lỗi, nhưng chuyện này thì không nói nên lời.

Ngẫm nghĩ lại, chỉ có thể mua mấy món đồ nàng thích, làm chút món ăn ngon, may ra mới có thể dỗ nàng.

Hắn nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, thấy Lệnh Dung trùm kín như nhộng, đưa lưng về phía hắn, thở sâu ngủ.

Hắn nhìn một lát, sau đó nhắm mắt ngủ. Bởi vì quân phản loạn của Phùng Chương rất mạnh, triều đình trở tay không kịp, Hàn Kính đã truyền thư cho hắn, lệnh cho hắn sớm hồi kinh, sáng sớm ngày mai liền trở về.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv