Giang Sơn Có Nàng

Chương 46: ❄ Ghen



Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Từ cuối mùa xuân, đã hơn nửa năm Tống Kiến Xuân chưa gặp Lệnh Dung, ông vui mừng, vội đỡ nàng dậy. Thấy Hàn Chập chắp tay, gọi ông một tiếng "cữu cữu", ông vô cùng bất ngờ, khẽ mỉm cười, thỉnh hai người vào trong.

Tống Trọng Quang theo sát đằng sau, nhìn Hàn Chập, rồi lại nhìn Lệnh Dung, "Biểu muội, đã lâu không gặp."

Lệnh Dung hành lễ, ân cần thăm hỏi, "Biểu ca."

Thiếu niên mới mười sáu tuổi, vóc người cao gầy, hắn đứng ở hành lang, giống hệt trong trí nhớ của nàng.

Lệnh Dung cố gắng không nghĩ tới chuyện xưa, cùng Tống Kiến Xuân vào trong, đi tới cổng thì thấy cữu mẫu Nguyễn thị ra nghênh đón, nàng hành lễ. Vào sảnh, Lệnh Dung dâng lễ vật lên, Tống Kiến Xuân thấy hổ ngọc, đương nhiên là cực kì vui mừng, Nguyễn thị cũng rất thích cây trâm kia, chỉ có duy nhất Tống Trọng Quang, hắn cười vô cùng miễn cưỡng, thất thần vuốt ve đống bút mực.

Mọi người tề tựu đông đủ, cùng nhau ăn cơm.

Tống Kiến Xuân vui mừng xong, nhìn thấy chỉ có Lệnh Dung và Hàn Chập tới, không thấy đám tôi tớ tùy tùng đi theo, thậm chí không hề gửi thư hỏi thăm mà đã tới đây, ông vô cùng nghi hoặc, hỏi: "Kiều Kiều, con tới Đàm Châu mà không mang nha hoàn theo sao?"

Lệnh Dung nhìn Hàn Chập, mím môi cười.

Hàn Chập trả lời, "Là do con sơ sẩy. Tin tức Phùng Chương phản loạn truyền đến kinh thành, Lệnh Dung lo lắng cho huynh trưởng, vậy nên trở về Kim Châu hỏi thăm tin tức, ai ngờ Hình bộ đại lao để xổng phạm nhân, hắn ta bắt nàng làm con tin. Sợ nàng xảy ra chuyện không hay, người Cẩm Y Vệ nhanh chóng truy bắt, đến địa giới Quy Châu thì cứu được nàng. Nàng nhớ cữu cữu, vậy nên nhân tiện tới đây thăm."

Tống Kiến Xuân lo lắng nhìn Lệnh Dung, "Phạm nhân kia có làm con bị thương không?"

"Không có. Hắn bắt con làm con tin, đương nhiên không dám làm gì xấu. Hơn nữa có phu quân giải cứu kịp thời, ra tay quyết đoán, hắn ta còn chưa kịp hồi thần, phu quân đã cứu được con." Lệnh Dung mỉm cười, sắc mặt hồng nhuận, hiển nhiên không có vấn đề gì.

Tống Kiến Xuân nhẹ nhàng thở ra.

Tống Trọng Quang lại kinh hãi, nhíu mày nhìn Hàn Chập, "Lúc biểu muội về Kim Châu, có tùy tùng đi theo không? Nếu hắn ta bắt biểu muội làm con tin, chắc chắn hắn ta biết thân phận của muội. Sau này xuất môn, muội phải mang thêm nhiều tùy tùng hơn mới được."

Giọng điệu cực kì bất mãn.

Hàn Chập nhìn hắn, hiếm khi nhẹ giọng, "Sau này sẽ lưu ý kĩ."

"Có thể cứu được người về, bình an vô sự là tốt lắm rồi." Tống Kiến Xuân hòa giải, "Ta có nghe tin của Phùng Chương, thế tới hung mãnh, không phải là kẻ dễ đối phó. Không biết Tiểu Ích ở Sở Châu có sao không?"

"Huynh trưởng đã gửi thư về nhà, nói là may mắn có bằng hữu giải cứu, bảo toàn tính mạng."

Tống Kiến Xuân vuốt cằm, nghe Hàn Chập đề cập tới Phùng Chương, ông vô cùng lo lắng.

. . .

Sau khi ăn xong, Tống Kiến Xuân và Hàn Chập tới nha môn, Tống Trọng Quang bị Tống Kiến Xuân bắt tới thư viện gần đó, chỉ còn Lệnh Dung ở trong phủ, bầu bạn trò chuyện với Nguyễn thị.

Trước khi Tĩnh Trữ Hầu phủ tan cửa nát nhà, Nguyễn thị đối xử với Lệnh Dung rất tốt, đương nhiên ngay lúc này, bà cũng trưng ra vẻ mặt ôn hòa.

Mặc dù kiếp trước nàng và vị bà mẫu này không hòa hợp, nhưng qua một đời, có một bà mẫu tốt như Dương thị, nàng đã không còn quan tâm tới chuyện xưa, thấy Nguyễn thị lấy lòng nàng, hai người trò chuyện rất hòa hợp.

Hai người ở phòng khách uống trà, Nguyễn thị hỏi tình hình sau khi Lệnh Dung xuất giá, Lệnh Dung cũng chỉ đề cập chuyện tốt, không nói chuyện xấu.

Nghe nàng kể bà mẫu và tiểu cô Hàn gia rất tốt, Nguyễn thị còn tiếc nuối, cười đùa, "Năm ngoái cữu cữu con còn nói với cữu mẫu, con và Tống Trọng Quang là thanh mai trúc mã, vô cùng hòa hợp, chờ con lớn hơn chút nữa sẽ hỏi cưới, ai ngờ lại bị Hàn gia đoạt mất. Hàn gia đối xử với con rất tốt, vậy là cữu mẫu yên tâm rồi." Sau đó gọi người mang lễ vật lên, để Lệnh Dung đưa cho Dương thị, coi như một phần tâm ý.

Lệnh Dung cảm tạ, không hùa theo câu nói vừa rồi của bà.



Tuy ước muốn của Nguyễn thị không thành, nhưng thái độ kiếp trước của Nguyễn thị khiến nàng vô cùng mệt mỏi, chỉ cảm thấy lòng người dễ thay đổi, giờ nhớ lại, chuyện xưa đã không còn quan trọng. Chỉ có mỗi lần nhìn thấy Tống Trọng Quang, trong lòng sẽ như tồn tại một cái gai, thỉnh thoảng lại nhói đau.

Nhưng so với ban đầu, hiện tại hồi ức đã phai nhạt đi rất nhiều.

Dạo quanh hậu viện Tống gia, Lệnh Dung lại nhớ tới kiếp trước, chính là buổi chiều ngày hôm đó...

Đầu hạ trời nóng, mẫu đơn vừa nở hoa, nàng ngủ cạnh tảng đá, vừa mở mắt liền thấy có người đứng trước mặt, thần sắc nghiêm nghị, đôi mắt sâu thẳm. Lúc đó Hàn Chập đã là Tướng quân, phong thái hơn người, thủ đoạn tàn nhẫn, khiến người ta khó quên.

Lệnh Dung tới gần gốc cây mẫu đơn, ngồi cạnh tảng đá, nhắm mắt lại, giống như nhìn thấy Hàn Chập trước mặt.

"Nếu hòa ly, ta cưới nàng."

Gió thổi qua, dường như lúc hắn xoay người có thể ngửi được hương rượu trên người.

Lệnh Dung cầm khăn tay, bỗng nhiên bật cười.

Hắn cưới nàng rồi, giờ nàng lại muốn hòa ly.

Kiếp trước hòa ly là do Tống Trọng Quang phụ bạc, vậy còn kiếp này thì sao?

Nghĩ lại, Hàn Chập đối xử với nàng rất tốt. Hắn phải gánh vác trọng trách trên người, đến muội muội ruột là Hàn Dao mà hắn cũng cư xử lạnh lùng, phòng bếp và đồ dùng cá nhân không cho người ngoài tự ý đụng chạm, nhưng nàng lại là ngoại lệ, thậm chí còn tự mình xuống bếp, nấu nướng cho nàng. Sau khi bị Trường Tôn Kính bắt cóc, hắn đặc biệt tới cứu, xưa nay kẻ vốn trầm ổn, lạnh lùng tàn nhẫn như hắn, ngày ấy lại ở trước mặt cấp dưới, tùy ý để nàng hoảng loạn ôm lấy.

Thậm chí tình ý đêm đó, hắn tức giận ra khỏi phòng, nhưng lúc sau quay về vẫn ôm nàng ngủ.

Nếu không có Đường Giải Ưu liên tiếp sinh sự, lão thái gia như hổ rình mồi, không phải con đường phía trước khó lường, có Dương thị từ ái quan tâm, Hàn Dao sảng khoái thân mật, phu quân Hàn Chập bảo hộ khoan dung, nàng sẽ vô cùng thỏa mãn.

Huống chi Hàn Chập còn vang danh như vậy.

. . .

Nhớ lại chuyện trước kia, Lệnh Dung thất thần hồi lâu, chờ buổi chiều Hàn Chập quay về, nàng lại thêm quan tâm săn sóc.

Hàn Chập vì công vụ mà đến, lúc trước ở khách điếm bàn bạc với đám trọng thần, hiện giờ mang theo Lệnh Dung tới bái phỏng cữu cữu, Nguyễn thị liền sai người quét tước phòng khách, để chỗ cho hai người ở. Buổi chiều, sau khi ăn xong, Tống Kiến Xuân còn giữ Hàn Chập lại, uống thêm mấy chén.

Dưới đêm đông, bên trong đốt đèn sáng trưng, Lệnh Dung sợ ban đêm dễ nhiễm phong hàn, còn đặt thêm mấy chậu than.

Hàn Chập mang theo gió lạnh đi vào, cả người dựa vào bình phong cẩm thạch, Lệnh Dung đành phải đỡ hắn.

"Đêm nay phu quân uống nhiều, cữu mẫu đã chuẩn bị canh giải rượu, chàng uống một chén đi." Nàng đỡ Hàn Chập tới nội gian, để hắn ngồi xuống, sau đó bảo hắn cởi áo ra. Nàng cẩn thận cởi áo cho hắn, xiêm y cởi được một nửa, thấy Hàn Chập nhìn nàng, nàng liền thúc giục, "Nhìn cái gì, mau cởi áo ngoài ra."

"Được." Hàn Chập lên tiếng, hai tay giơ ngang.

Lệnh Dung cởi áo giúp hắn, còn chưa chạm vào cổ áo, cả người Hàn Chập đã đổ xuống, nàng vội đỡ lấy.

Hàn Chập tiện tay ôm nàng vào lòng.

Lệnh Dung bực bội, "Phu quân!"

"Có hơi choáng váng." Hàn Chập giải thích, "Cữu cữu chuốc không ít."

Lệnh Dung bật cười, "Ta còn tưởng tửu lượng phu quân rất tốt. Cữu cữu thích uống rượu, nghỉ ngơi một lát là được." Thấy hắn không chịu đứng yên, nàng đành đỡ hắn ngồi lên giường, cởi áo khoác ra, bưng canh giải rượu tới, "Mau uống một chén."



Hàn Chập đỡ lấy, uống sạch canh giải rượu, lại không chịu buông tay Lệnh Dung.

Lệnh Dung thấy người hắn đầy mùi rượu, đôi mắt sáng quắc, khác hẳn với dáng vẻ lạnh lùng ngày thường, nhớ tới đêm hôm đó ở khách điếm, trực giác mách bảo hôm nay Hàn Chập không bình thường, trái tim nàng không khỏi đập thình thịch. Trong phòng có nước ấm, nha hoàn cùng vú già đều đã lui xuống, chỉ còn hai người đơn độc. Nàng thử động tay, nhưng bàn tay hắn như kìm sắt, đành phải hỏi, "Phu quân, chàng muốn gì?"

"Chẳng lẽ ta không được chạm vào thê tử của ta?" Giọng Hàn Chập lành lạnh, nhìn nàng, bàn tay ấm nóng, hơi nhiệt như xuyên qua lớp xiêm y.

Lệnh Dung kinh ngạc.

Gả cho Hàn Chập đã được một năm, nàng chỉ thấy hắn uống rượu hai lần, lần đầu là Tết Trừ Tịch, lần thứ hai là tới nhà nàng ở Kim Châu. Hai lần đó hắn uống không nhiều, cử chỉ cũng bình thường... ít ra sẽ không ăn nói hàm hồ. Đôi mắt lạnh lùng sâu thăm rất ít khi giống như bây giờ, tràn ngập lửa nhiệt nóng bỏng mạnh mẽ.

Ánh mắt này khiến nàng không yên tâm, đành bịa chuyện, "Ta chỉ muốn lấy cái chén..."

Còn chưa dứt lời, cánh tay bị kéo, trời đất quay cuồng, cả người nàng bị Hàn Chập ném lên giường, ở dưới thân hắn. Chợt, Hàn Chập giống như mãnh hổ, khuỷu tay chống lên giường, cúi đầu nhìn nàng.

"Tống Trọng Quang là biểu ca nàng?"

"Đúng vậy."

"Từ nhỏ hai người đã khá hòa hợp?"

"Cũng có thể... coi là vậy."

"Hắn rất quan tâm nàng." Giọng Hàn Chập mơ màng, đôi mắt tối đen, hơi thở ấm nóng phả vào mặt Lệnh Dung, "Không chỉ quan tâm tới chuyện Trường Tôn Kính bắt nàng, còn quan tâm tới chuyện nàng xuất giá, dặn dò ta phải đối đãi với nàng thật tốt, còn kể rất nhiều chuyện trước kia của nàng. Lúc đó hắn say, tất cả những gì hắn nói... đều là lời thật lòng."

"Cho nên?"

Hàn Chập ngừng một lúc, sau đó mới hỏi: "Nàng muốn hòa ly là vì hắn đúng không?"

Lệnh Dung sửng sốt, ý cười trên mặt nhạt dần, "Phu quân nghĩ ta có tư tình với huynh ấy, cho nên ta mới muốn hòa ly?"

Hàn Chập vẫn giam nàng ở dưới thân, không hề nói chuyện. Lúc đầu Lệnh Dung đề nghị viết hưu thư, hắn chỉ nghĩ là do Đường Giải Ưu liên tiếp gây sự, thái phu nhân trách móc mắng mỏ, hắn biết nàng bất mãn, vậy nên muốn trấn an nàng, trục xuất Đường Giải Ưu, tạo áp lực với thái phu nhân. Đêm ở Quy Châu, trong lúc ý loạn tình mê, nàng lại nhắc tới chuyện hòa ly, hắn mới nhận ra, nàng thật lòng muốn rời đi, chắc hẳn vẫn sợ chuyện trong phủ.

Cho tới đêm nay.

Không chỉ hắn bị chuốc rượu, còn có Tống Trọng Quang.

Tống Kiến Xuân kể rất nhiều chuyện hồi Lệnh Dung còn nhỏ, ngụ ý Lệnh Dung được nuông chiều từ bé, hy vọng hắn có thể khoan dung che chở, đương nhiên Hàn Chập đồng ý. Lúc sau Tống Kiến Xuân rời đi, Tống Trọng Quang cũng nói rất nhiều chuyện xưa, đều là chuyện của biểu huynh muội, nói tính tình Lệnh Dung phóng khoáng, không thích ràng buộc, cuối cùng còn nhấn mạnh rằng, nếu không có thánh chỉ tứ hôn, Lệnh Dung sẽ là người Tống gia. Hắn còn nói, nếu Lệnh Dung không thích ở Hàn gia, vẫn có hắn luôn chờ ở đây.

Tống Trọng Quang nói lúc đang say, đương nhiên đây là lời nói thật.

Hàn Chập cố nén xúc động muốn đánh hắn, nhưng trong lòng lại buồn phiền.

Trước khi hai phủ bàn bạc, hắn từng ra lệnh cho Phàn Hành tìm hiểu Phó gia, chỉ biết giao tình giữa hai nhà Phó – Tống rất tốt, lại không biết chuyện biểu huynh muội từng đính hôn. Tuy nói Tống Trọng Quang không lọt mắt xanh của Lệnh Dung, nhưng niệm tình cảm thuở nhỏ, Tống Trọng Quang lại có tà tâm, hắn vẫn cảm thấy bị đè nén, không được thoải mái.

Ban đầu Lệnh Dung gả vào Hàn gia vẫn luôn trốn tránh hắn, không chịu thân mật, đến nay thì trong đầu luôn tồn tại ý nghĩ hòa ly.

Chẳng lẽ muốn quay về với trúc mã biểu ca, không muốn ở lại Hàn gia?

Dưới cơn say, Hàn Chập cực kì muốn biết đáp án.

Hắn nhìn Lệnh Dung, một lúc sau mới thấy Lệnh Dung đáp, "Ta hòa ly không phải vì huynh ấy."

"Vậy..." Hàn Chập tới gần, vây nàng trong góc giường, "Sao nàng lại trốn ta?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv