Giang Sơn Có Nàng

Chương 16: ❄ Hang hổ



Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Lệnh Dung vô cùng bất ngờ.
Sau khi giải cứu Cao Tu Viễn, nàng chưa hề gặp lại hắn thêm lần nào, ai ngờ sau khi rời kinh ngắm tuyết lại nhìn thấy hắn.
Hôn sự hai nhà Hàn – Phó là do Điền Bảo không có ý tốt thúc đẩy, Lệnh Dung rơi vào đường cùng gả cho Hàn Chập, ở Hàn gia như đi trên tấm băng mỏng, đương nhiên trong lòng cực kỳ hận Điền Bảo. Mà sở dĩ Điền Bảo nhúng tay vào mối hôn sự này là do Cao Tu Viễn quay trở về cáo trạng, mới có thể ghi thù, khiến cho Hoàng Đế và đại hoạn quan liều mạng đắc tội Hàn gia, cũng nhất quyết phải đẩy Phó gia vào hố lửa, cứ vậy trở thành kẻ thù của nhau.
Lúc ấy nàng còn cảm thấy hắn như gió xuân tháng hai, trăng sáng giữa hè, trong sáng thanh cao. Ai ngờ hắn ta lại là kẻ lòng dạ hẹp hòi, ỷ vào quyền thế để trả thù, đức hạnh như vậy, thật uổng cho dung mạo thanh tú kia.
Trong lòng Lệnh Dung vướng mắc, cài lại áo choàng, lạnh giọng nói: "Cao công tử, thật trùng hợp."
"Phu nhân...." Cao Tu Viễn sửng sốt, "Phu nhân biết thân phận của tại hạ?"
"Đâu có gì lạ." Lệnh Dung cười lạnh, gió thổi qua lớp áo choàng hồ ly, nhẹ nhàng phớt qua hai má, ánh mắt của nàng lại lạnh lùng, "Dù sao sau khi công tử quay trở về đã tặng một phần đại lễ, lễ vật quá nặng, sao ta có thể không tra rõ nguyên nhân. Bên ngoài lạnh, ta đi vào trước." Dứt lời, nàng kéo Hàn Dao vào phòng riêng.
Đúng lúc này Đường Giải Ưu đi tới, kéo mành nhìn ra bên ngoài, cười nói: "Ngoại tổ mẫu mới hỏi sao hai người còn chưa đi vào. Vị này... là?"
"Không biết." Lệnh Dung trả lời.
Đường Giải Ưu vẫn cười như trước, còn tấm tắc thở dài, "Cảnh trên sườn núi cũng thật đẹp." Ánh mắt lại chỉ nhìn Cao Tu Viễn.
Hàn Dao thấy Lệnh Dung có gì đó không đúng, tiện tay kéo mành, "Gió rất lạnh, cẩn thận đừng để bị cảm." Sau khi hạ rèm xuống, ánh mắt nàng ấy nhanh chóng liếc qua Cao Tu Viễn, liền thấy thiếu niên ôn nhuận như ngọc, vẫn đứng cạnh cây mai như trước, vẻ mặt có phần ngạc nhiên. Phía sau hắn là cảnh núi tuyết cùng mười dặm hoa mai, gió thổi khiến tuyết bay tán loạn, cánh hoa tung bay.
Tướng mạo cùng khí chất xuất chúng như vậy, sợ là ở kinh thành cũng không có người thứ hai.
Loading...

Lúc đi vào phòng riêng, Hàn Dao nghĩ như vậy.
. . .
Cảnh tuyết mai là cảnh có một không hai ở kinh thành, ngồi ngắm cảnh tuyết rơi cũng là một loại lạc thú.
Lệnh Dung tự biết thái phu nhân không thích nàng, ngoại trừ những lúc cần thỉnh an thì rất ít khi nói chuyện với bà, phần lớn thời gian nàng đều ở bên Dương thị và Hàn Dao. Sau khi hồi phủ, mỗi người đều được nhận một cành mai, vì mới chiết sáng nay nên vẫn còn tươi mới, dùng để ngâm rượu hoặc làm mứt hoa quả đều rất ngon.
Đêm đó Lệnh Dung làm một mâm điểm tâm, ăn đến no say thích ý.
Lúc nhắm mắt lại, cảm giác bản thân vẫn còn đang ở rừng mai, chóp mũi còn vương mùi hương thoang thoảng, tuyết trắng cùng rừng mai đỏ rực trước mắt. Nhưng bỗng dưng, giữa rừng mai xuất hiện Cao Tu Viễn, khiến nàng mất hết hứng thú.
Ai ngờ hai ngày sau, Lệnh Dung ra phủ lại gặp Cao Tu Viễn.
Ngày Tết sẽ phải về nhà, Lệnh Dung đã nói trước với Dương thị, sau đó cùng Tống cô cô chuẩn bị lễ vật cho nhà mẹ đẻ, ngoài ra nàng muốn chuẩn bị thêm lễ vật riêng nên tới nơi bán giấy bút nổi danh kinh thành, chọn cho phụ thân nghiên mực tốt nhất trong cửa hàng, mua cho mẫu thân chút giấy viết linh tinh gì đó.
Sắp hết năm nên không ít cửa hàng đã đóng cửa, nơi bán giấy bút cũng trở nên quạnh quẽ hơn rất nhiều.
Lệnh Dung dẫn theo Tống cô cô và Sơn Trà, lên lầu hai theo hướng dẫn của tiểu nhị, bên trong có một bàn dài trưng bày nghiên mực. Trong cửa hàng rất ít người, tầng hai cũng không có ai, nàng chọn nghiên mực xong, muốn lấy thêm vài thỏi mực, bỗng nhìn thấy thỏi mực Tùng Hạc Diên Niên, đang muốn kêu tiểu nhị mang tới đây, lại nghe thấy có người nói: "Mặc dù thỏi mực kia rất tốt, nhưng lại không phù hợp với nghiên mực này."
Lệnh Dung nghe thấy vậy, chỉ thấy Cao Tu Viễn đang đứng cạnh giá sách, nhìn sang phía bên này.
"Thật sao?" Nàng thưởng thức thỏi mực, thuận miệng hỏi: "Vì sao lại nói vậy?"
"Thiếu phu nhân chọn nghiên mực được làm từ loại đá tốt nhất Giang Châu, chất đá nhẵn nhụi, có thể mài mực nhanh, để mấy ngày cũng không khô mực. Tại hạ là người Giang Châu, biết thỏi mực nào xứng với nó nhất." Cao Tu Viễn thong thả lại gần, cầm một thỏi mực khác, đưa cho Lệnh Dung, "Thỏi mực này xứng với nó nhất."
Lệnh Dung nhìn kĩ, thấy thỏi mực kia màu xanh tím, trên thân khắc hình hạc, ngửi kĩ còn có mùi hương thuần khiết.
Trong lòng nàng do dự.
Mặc dù nghiên mực là đồ dùng thường ngày, nhưng nàng lại chỉ biết sơ qua, nhìn thái độ của Cao Tu Viễn, chắc hẳn hắn rõ hơn nàng, có thể tin được. Nhưng trước kia hắn nói không giữ lời, cáo trạng với hoạn quan, lấy việc công trả thù riêng, đẩy nàng vào hố lửa, dù sao trong lòng nàng cũng có khúc mắc.
Lệnh Dung do dự một lát, để thỏi mực tên Tiêu Lâm Tiên Hạc lại, bảo tiểu nhị lấy Tùng Hạc Diên Niên cho nàng.
Cao Tu Viễn có phần bất ngờ, ngăn tiểu nhị lại, "Thiếu phu nhân không thích thỏi mực này... hay là không muốn nghe lời khuyên của tại hạ?"
Lệnh Dung nhíu mày, "Công tử nghĩ sao?"
"Chắc hẳn là vế sau." Cao Tu Viễn khẳng định, "Ngày ấy đã quấy rầy phu nhân, vốn muốn tới tạ lỗi, nhưng nhìn sắc mặt của thiếu phu nhân, chắc là hiểu nhầm tại hạ. Ngày đó được phu nhân cứu, nếu đã đồng ý không đề cập tới chuyện này, dĩ nhiên tại hạ sẽ không làm trái."
"Thật sao? Vậy mà ta lại nghe nói, nhờ có vị cữu cữu kia của ngài, ta mới có vinh dự vào kinh."
Cao Tu Viễn áy náy, lùi ra sau nửa bước, cúi người tạ lỗi, "Là ta đã làm hại thiếu phu nhân. Thật sự ngày đó ta không nói với Điền tổng quản chuyện của Phó gia, mãi tới sau này mới biết được thánh chỉ tứ hôn, khi đó mọi chuyện đã được định đoạt, chỉ có thể vô cùng hổ thẹn. Hôm nay có duyên gặp lại thiếu phu nhân, ta mạo phạm tới đây, thật lòng tạ lỗi." Nói xong, lại cúi người lần nữa.
Hai cái thi lễ này khiến Lệnh Dung có phần bất ngờ, dù sao Cao Tu Viễn cũng lớn tuổi hơn nàng, tư thái này quá mức trịnh trọng.
Nàng ngẩn người, nói: "Ngài tới đây... chỉ để giải thích?"
Đương nhiên lời này là hỏi Cao Tu Viễn.
Thưở còn nhỏ hắn làm việc tùy ý, ý chí kiên cường, mới lên kinh đã được Điền Bảo quan tâm chăm sóc, nhưng ở chung lâu ngày, thấy rõ thái độ làm người của ông ta, dần dần hai người trở nên bất hòa. Biết được nguyên nhân Lệnh Dung gả cho Hàn Chập là do Điền Bảo quấy rối, hắn vô cùng hổ thẹn, lại không dám thừa nhận phần 'ân tình' này của Điền Bảo, đành tìm cớ chuyển đi nơi khác. Tài nghệ thư pháp của hắn xuất chúng, vậy nên nổi nhã hứng vẽ tranh đem đi bán, mỗi ngày có thể kiếm được ba, bốn mươi lạng bạc, như vậy cũng đủ để trang trải cuộc sống hàng ngày.
Vốn tưởng hai người không còn cơ hội gặp lại, ai ngờ Lệnh Dung tới đây, hắn không ngừng tạ lỗi với nàng, quan trọng hơn... hắn muốn nói cho Lệnh Dung biết, lời hứa ngày đó hắn nhớ kĩ, không phải nói không giữ lời.
Nghĩ thông suốt xong, Cao Tu Viễn thờ phào nhẹ nhõm.
"Chỉ muốn tạ lỗi để lòng được bình yên." Một lúc sau, hắn lại nói: "Dù gì thì ván đã đóng thuyền, khó có thể cứu vãn, mặc dù tại hạ chỉ là kẻ bé nhỏ, lời nói cũng không có phân lượng, nhưng nếu sau này thiếu phu nhân có chuyện cần nhờ vả, tại hạ nhất định sẽ giúp đỡ." Hắn áy náy nói, vẻ mặt chân thành.
Lệnh Dung im lặng nhìn hắn.
Một lúc lâu sau, nàng mỉm cười, cầm lấy thỏi mực Tiêu Lâm Tiên Hạc kia, "Đa tạ công tử đã giúp đỡ." Dứt lời, nàng hành lễ với hắn, cùng Tống cô cô và Sơn Trà tính tiền rời đi.

Cao Tu Viễn vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn nàng chậm rãi đi xuống hành lang, dáng người yểu điệu được che khuất dưới lớp áo choàng, chỉ thấy búi tóc đen dài, trâm cài tinh xảo. Hắn chậm rãi đi tới lan can, đẩy rèm nhìn xuống dãy phố bên dưới, nhìn nàng vào xe ngựa, chiếc xe lắc lư mà đi.
Quay người đóng rèm lại, trong phòng liền tối sầm. Bỗng nhiên nhớ tới khi bị nhốt trong căn nhà cũ nát đó, cảm giác vô cùng phẫn nộ tuyệt vọng, chính nàng đẩy cửa đi vào, xiêm y phiêu dật, tươi cười diễm lệ, giọng nói mềm mại.
Cao Tu Viễn ngây người nghĩ.
Lệnh Dung rời đi không đâu, ở cửa đối diện, Đường Giải Ưu đột ngột đi ra, cùng nha hoàn và vú già chọn bút và giấy, nhìn lên trên tầng, thấy người thiếu niên ở rừng hoa mai ngày đó, nàng ta mỉm cười.
. . .
Sau khi chọn lựa xong, Lệnh Dung thuận đường đi tới phía tây, bảo Hồng Lăng mua lưỡi vịt, thịt vịt cùng ít măng non, sau đó trở về phòng bếp của Dương thị làm món lưỡi vịt ninh [1], tính tình Hàn Chập lạnh nhạt thâm trầm, nàng được ăn mỹ thực miễn phí, có qua thì phải có lại, vậy nên đành hồi báo thông qua Dương thị và Hàn Dao.
Lúc này, ở Hà Dương, Hàn Chập đang cưỡi kỵ mã leo qua sơn đạo hiểm trở, mũi tên phía sau bay tới như mưa.
Lần xuất môn này hắn dẫn theo Phàn Hành và đám thuộc hạ, tất cả đều là cao thủ, tuy vậy vẫn rất nguy hiểm.
Hoàng gia xuống dốc, hoạn quan lộng quyền, dù Hàn Kính và Hàn Mặc có thể ổn định kinh thành, nhưng đối với ngoại thành, triều đình quản thúc có hạn. Tiết độ sứ các vùng dần có ý đồ mưu phản, nắm giữ thuế má địa phương, nuôi dưỡng quân đội riêng, không tuân theo lệnh của triều đình, trong đó ngang ngược nhất là tiết độ sứ vùng Hàn Dương – Bùi Liệt.
Năm mười lăm tuổi Bùi Liệt nhập ngũ, dũng mãnh can đảm, được mệnh danh là ngựa chiến của Hà Dương, chính vì vậy nên ông ta rất kiêu ngạo, không coi trọng kỷ cương. Vùng Hà Dương có mấy vạn binh lính, đều dũng mãnh thiện chiến, quân lương hơn hẳn các vùng khác, Bùi Liệt lại cực kỳ có ảnh hưởng trong quân, triều đình không thể kiềm chế được ông, chỉ có thể mặc kệ.
Tháng chín vừa rồi Bùi Liệt mắc bệnh nặng, tự biết đại nạn không qua khỏi, thế mà lại thương thảo với triều đình, muốn cho nhi tử của ông – Bùi Thái lên làm tiết độ sứ Hà Dương.
Lúc sổ con được mang tới kinh thành, cả Vĩnh Xương Đế và Hàn Kính đều tức giận, thậm chí ngay cả Điền Bảo cũng mắng Bùi Liệt là kẻ lòng lang dạ sói.
Vị trí tiết độ sứ không được phép cha truyền con nối, ông ta nghĩ Hà Dương là thiên hạ của Bùi gia, muốn một mình nắm trong tay sao? Huống hồ nếu có trường hợp này, sau này tiết độ sứ các vùng khác đều làm theo, vậy thì giải quyết như thế nào?
Cả ngày Vĩnh Xương Đế chỉ ham hưởng lạc, ngu ngốc vô năng, nhưng hắn cũng biết chuyện này không được phép xảy ra, đành phái sứ thần tới Hà Dương thăm bệnh Bùi Liệt. Ai ngờ sứ thần tới Hà Dương, Bùi Liệt nghe tin sổ con không được chấp thuận, liền vung tay chém chết sứ thần!
Tin tức báo về, cả triều đình ngây ra.
Vĩnh Xương Đế triệu tập Hàn Kính và một số vị trọng thần trong triều, mặc dù không dám tiếp xúc trực tiếp, lại phái Hàn Chập rời kinh, lấy danh nghĩa đi tra án sứ thần bị giết, nhưng thật ra là tới Hà Dương điều tra thực hư.
Hàn Chập mới tới địa giới Hà Dương, ai ngờ lại gặp phục kích.
Mà nơi ở của tiết độ sứ Hà Dương cách Đàn thành không xa, đối phương ra tay cực kỳ hung hãn.
Hàn Chập ở Cẩm Y Vệ hai năm, bị phục kích không ít lần nhưng vẫn sống sót trở về, thuộc hạ bên người đều là cao thủ, cho dù bị tập kích cũng không sợ. Mà nay đám phục kích đông gấp ba lần họ, giống như đàn chó xông tới, hắn không thể giết hết được, chỉ có thể né tránh, nhanh chóng cưỡi ngựa tới Đàn thành. Tới Đàn thành, đương nhiên đối phương sẽ có cố kỵ, không giống như lúc ở trên rừng, ngang ngược không coi ai ra gì.
Mà điều hắn cần làm bây giờ chính là ép đối phương phải thu liễm vài canh giờ.
Đi vào Đàn thành chả khác nào đi vào hang hổ, nhưng hắn đã tự mình tới đây, nhất định phải tra xét thực hư!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv