Giang Sơn Có Nàng

Chương 122: ❄ Mưu phản



Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Giữa hè thời tiết khắc nghiệt, buổi chiều còn nắng nóng, vầng thái dương chói lọi, giờ phút này đã u ám, gió mát thiu thiu thổi.

Hàn Chập đứng cạnh hành lang, gió phớt qua xiêm y, tiêu tan khí nóng trong người.

Khương cô cô dẫn hai nha hoàn tới trước viện cầm đèn, Tống cô cô và Sơn Trà vội vàng chuẩn bị nước ấm tắm rửa.

Hắn lững thững đi ra ngoài, bầu trời tối đen như mực, cành cây lay động theo gió, xào xạc xào xạc.

Trong đầu thanh tỉnh, hắn có hơi hối hận khi nói mấy lời vừa rồi, bởi vì đố kị nên lòng mới keo kiệt, chẳng trách Lệnh Dung nổi đóa. Hàn Chập bình tĩnh đi dọc hành lang, lòng càng thêm phiền muộn, nhịn không được đấm vào song sắt, song sắt lung lay, khớp xương đau đớn, gió len vào ống tay áo, khiến toàn thân lạnh lẽo.

Hành quân gian nan hung hiểm còn không khó giải quyết như thế này.

Hai tháng biệt ly, hắn lại không được bước vào cánh cửa Ngân Quang Viện.

Từng nắm trong tay quyền sinh quyền sát, nay chỉ có thể đầu hàng trước thê tử nhỏ bé.

Hàn Chập vừa bực mình vừa bất đắc dĩ, đứng đó hồi lâu, quyết định đi vào phòng bếp.

Bưng đồ ăn khuya trở về, ít ra còn đỡ hơn tay không xông vào, đối với Lệnh Dung, mỹ thực chính là chân ái.

Mới đi tới nhà thủy tạ, dưới ánh nến lay lắt, Thẩm cô cô rất ít khi đặt chân vào trong viện vội vàng chạy tới, hổn hển nói: "Đại nhân, có khách ở thư phòng cầu kiến."

"Ai?"

"Cẩm Y Vệ Phàn đại nhân, nói là có chuyện quan trọng cần bẩm báo."

Phàn Hành tự mình bắt sống thích khách Lĩnh Nam, từ trước tới nay làm việc dứt khoát, không màng buổi đêm mà tới đây, chắc chắn là chuyện quan trọng. Hàn Chập không chút chần chờ, chuyện nào ra chuyện đó, lập tức đi tới thư phòng.

Bên kia Phàn Hành đã đợi nửa ngày, vừa mới mở miệng, quả nhiên là chuyện khẩn cấp.

Hàn Chập ở Lĩnh Nam suốt nửa tháng, lấy cớ điều tra chuyện hai vị thứ sử không bệnh mà chết, thực chất là đang theo dõi Lục Bỉnh Khôn. Lĩnh Nam trời cao Hoàng Đế ở xa, cho dù Cẩm Y Vệ có sắp xếp gián điệp, nhưng nơi đó ngư long hỗn tạp, không thể tra ra bằng chứng. Ai ngờ cả đêm hôm nay thẩm vấn thích khách, Cẩm Y Vệ không từ thủ đoạn, có kẻ không chịu nổi, nhận hành vị phạm tội, cũng khai ra hắn giết chết một trong hai vị thứ sử.

Ai đứng sau ra lệnh, tuy không nói tên Lục Bỉnh Khôn, nhưng đề cập tới phó tướng thân cận của ông ta.

Đây đúng là thu hoạch ngoài ý muốn, một khi đã xé được miệng của thích khách, điều tra không còn là việc khó khăn.

Hàn Chập không hề trì hoãn, cưỡi ngựa xuất phủ, cùng Phàn Hành tới Cẩm Y Vệ.



. . .

Tới Cẩm Y Vệ, đã là nửa đêm canh ba, mưa lất phất rơi trên mặt, cảm giác lành lạnh.

Hàn Chập xưa nay nổi tiếng không từ thủ đoạn, phạm nhân còn là thích khách, bởi vì muốn nhanh chóng lấy được khẩu cung trước sáng mai, hắn lập tức sử dụng trọng hình. Hắn không hành hạ thể xác, mà nhằm vào điểm yếu của từng người, đánh vỡ ý chí, vừa dụng hình vừa để ý từng lời nói của bọn chúng, chỉ mất hai canh giờ, đối phương hoàn toàn sụp đổ.

Đã thay một thân y phục mới, nhưng vẫn nồng mùi máu tươi.

Mặc dù hắn là kẻ tàn nhẫn, nhưng không hề thích mùi máu tươi của kẻ khác ám vào người mình.

Tuấn mã quen đường, không cần dây cương điều khiển, ngoan ngoãn quay trở về Hàn phủ. Hàn Chập cau mày, khuôn mặt nghiêm nghị, môi mỏng hơi nhếch, mười ngón tay rũ xuống, tùy ý để nước mưa thấm đẫm xiêm y, trên đầu ngón tay dính máu, tí tách nhỏ xuống mặt đất, len lỏi ngấm vào từng lớp đất đá.

Con đường tối đen như mực, ngoại trừ tiếng mưa rơi không còn âm thanh nào khác, ngay cả binh lính tuần tra ban đêm cũng không thấy bóng dáng.

Hàn Chập nhắm mắt, sống mũi cao thẳng, mặt mày đẹp như một bức họa.

Tới trước cổng Hàn phủ, hắn thu hai tay, xoay người xuống ngựa, qua mấy bức tường, tới lối rẽ trước mặt, hắn lại dừng bước.

Trong Ngân Quang Viện có người hắn nhớ thương, nhưng giờ phút này mùi máu tươi còn chưa tiêu tan, trong lòng nặng trĩu chuyện triều chính và Cẩm Y Vệ, nếu quay trở về Ngân Quang Viện, e là sẽ khiến người trong lòng hoảng sợ. Đêm khuya mịt mù, hắn lục tục tắm rửa, khiến Lệnh Dung ngủ không ngon, hắn cũng không vui.

Hàn Chập không chần chờ, bước nhanh tới thư phòng.

Thẩm cô cô ngủ không sâu giấc, trời sinh là người nhạy bén, bà nghe thấy động tĩnh, ra khỏi sương phòng, chỉ thấy Hàn Chập đang đứng trước cửa, cả người ướt sũng, liếc mắt về hướng này, ánh nhìn xa lạ lạnh lùng. Bà không hề trì hoãn, đánh thức hai nha hoàn đang say ngủ, nâng hai chậu nước ấm, đặt ở sườn gian thư phòng, lại tìm hai bộ xiêm y mới tinh, cung kính lui xuống.

Hàn Chập tự thay quần áo tắm rửa, chà mạnh toàn thân, lại chuyển sang thùng nước còn lại, lau sạch lần nữa.

Ra khỏi dục phòng, Thẩm cô cô đã đốt nến, hỏi canh giờ, mới biết đã là cuối giờ Sửu (3h sáng), còn hai canh giờ nữa sẽ phải vào triều.

Hàn Chập mệt mỏi, lập tức nằm trên giường, tắt ngọn đèn dầu.

Sáng sớm tỉnh dậy, hắn không kịp dùng bữa, sai Phàn Hành chuẩn bị tài liệu, nhanh chóng vào cung thiết triều.

Vĩnh Xương Đế không ở đây, không ai dám làm chủ chuyện Lĩnh Nam phản nghịch, Chân Tự Tông đã trở mặt với Hàn gia, đương nhiên không muốn Hàn Chập nhúng chàm binh quyền, ông ta kiên quyết cho rằng chỉ nên trấn an, không cần dụng binh. Hàn gia tranh luận với ông ta cũng vô dụng, ba vị tướng gia đành yên lặng nhượng bộ, tan triều lập tức đi biệt uyển, thỉnh Vĩnh Xương Đế định đoạt.

. . .

Lúc này Vĩnh Xương Đế đang rất đau đầu.

Mới chỉ tiêu diệt quân phản loạn Phùng Chương được nửa năm, Lĩnh Nam đã bắt đầu không an phận. Hôm qua tấu chương hỏa tốc chuyển tới, hắn còn không quan tâm, ai ngờ sáng nay một phong mật thư đặt trên bàn, khiến cho hắn sợ hãi.... Người viết mật thư là thứ sử Giao Châu, ông ta nói rằng Lục Bỉnh Khôn bí mật xưng Đế, tâm tư không trong sạch, sau đó bị Lục Bỉnh Khôn nhốt trong nha môn, ngang nhiên giam lỏng. Sợ triều đình bị Lục Bỉnh Khôn che mắt, trở tay không kịp, ông ta liều chết viết bức thư này, giao cho Cẩm Y Vệ, thỉnh triều đình kịp thời ứng phó.



Bởi vì sợ lộ bí mật, ông ta không dùng sổ con, mà viết mấy bức thư dài dằng dặc, có dấu niêm phong của thứ sử Giao Châu, tầng tầng lớp lớp, mới tới lượt mật thư.

Vĩnh Xương Đế đọc hai lần, vừa lo lắng sợ hãi, vừa phiền não phẫn nộ, nào còn tâm trạng du ngoạn nữa.

Đợi ba vị tướng gia tới, hắn vội triệu tập vào trong sảnh nghị sự, đương nhiên bàn chuyện Lĩnh Nam. Hàn Kính sợ Lĩnh Nam thế tới rào rạt, thừa dịp hiện tại các vùng khác đang an ổn, tốc chiến tốc thắng, điều động binh mã trấn áp Lục Bỉnh Khôn. Chân Tự Tông cảm thấy chém chém giết giết không hay, vô duyên vô cớ khiến lòng dân hoảng loạn, chẳng bằng dỗ dành Lục Bình Khôn, thuyết phục hắn ta lui quân.

Vĩnh Xương Đế nghe mà tức nổ phổi, trước mặt đều là thân tín, hắn ta không màng gì cả, đập mạnh phong thư mật kẹp trong hồ sơ.

"Thuyết phục thuyết phục! Suốt ngày chỉ biết thuyết phục!" Hắn tức giận tới mức mặt mày xanh mét, "Lục Bỉnh Khôn đã có ý cắt đất xưng vương, thuyết cái gì mà thuyết! Trẫm còn đang sống nhăn răng ở đây, lão ta dám tùy ý làm bậy, sao có thể dễ dàng tha thứ!"

Chân Tự Tông kinh hãi, thấy Vĩnh Xương Đế ném phong thư xuống dưới đất, ông ta vội vàng nhặt lên, xem xong sắc mặt cũng tối sầm.

"Chẳng lẽ... ông ta có ý phản nghịch?"

"Có khả năng." Hàn Chập lên tiếng, chắp tay nhìn Vĩnh Xương Đế, "Thần phụng mệnh nam hạ, tra xét án tử của hai vị thứ sử, manh mối đều chỉ về Lục Bỉnh Khôn. Trên đường hồi kinh liên tiếp gặp phải thích khách, giống như sợ để lộ bí mật nào đó, nên muốn giết người diệt khẩu. Tối hôm qua thần đã nghiêm hình thẩm vấn, thích khách thú nhận, người đứng sau cái chết của hai vị thứ sử chính là Lục Bỉnh Khôn. Thứ sử không bệnh mà chết, Lục Bỉnh Khôn phái người giám sát, biết thứ sử đã phát hiện chân tướng, mới ra tay diệt trừ."

Dứt lời, hắn dâng khẩu cung Phàn Hành đã sửa sang lại cho Lưu Anh, trình lên trước ngự tiền.

Vĩnh Xương Đế đọc sơ qua, tức giận quát: "Cả gan làm loạn, quả đúng là cả gan làm loạn! Giết người diệt khẩu, giam lỏng thứ sử, lão ta không hề coi trẫm vào mắt!" Vừa dứt lời, hắn ta có hơi lo lắng, nhưng vẫn nuốt không trôi, ra lệnh: "Lập tức điều binh, truy nã Lục Bỉnh Khôn!"

Một câu này, tương đương với việc kết cục đã được định đoạt.

Hàn Kính và Hàn Chập đoán được từ trước, khom lưng tuân chỉ, Chân Tự Tông bị dồn vào đường cùng, cũng không dám khuyên can, yên lặng làm theo.

Hoàng quyền suy thoái, các châu quen sống an nhàn, hạ chỉ thì dễ, nhưng muốn điều binh khiển tướng thì khó.

Phùng Chương làm loạn cả một vùng Hà Âm, binh lực Giang Đông hao tổn, muốn đối phó với Lục Bỉnh Khôn, chỉ có thể mượn lực của Giang Âm và Tây Xuyên. Nhưng Lục Bỉnh Khôn đóng quân ở biên phòng, vật tư vũ trang đều trù phú hơn Giang Âm, nếu muốn chiến thắng, ngoài binh lực, còn phải tốc chiến, miễn cho trong nước còn chưa an ổn, giặc ngoại xâm đã nhăm nhe nhòm ngó, tai họa chồng chất tai họa.

Hà Âm, Giang Đông đều từng bị Phùng Chương đánh bại, Giang Âm chưa có tướng lĩnh mới trấn giữ.

Tính đi tính lại, phái Hàn Chập năm ngoái bình định cả một vùng đông nam là ổn thỏa nhất.

Hàn Chập tuân chỉ, Chân Tự Tông lo lắng, cử thêm Tả Võ Vệ Tướng Quân Trần Ngao cùng đồng hành.

Trần Ngao đã hơn bốn mươi tuổi, cũng là mãnh tướng anh dũng một thời, từ một tiểu binh dần thăng quan tiến chức, hiện giờ nhậm chức Tả Võ Vệ Tướng Quân, đóng quân bảo vệ cổng kinh thành, có thể nói là thân tín Vĩnh Xương Đế tin tưởng nhất. Lúc trước phụ tử Bùi Liệt ở vùng Hà Dương mưu đồ tạo phản, không để triều đình vào trong mắt, Vĩnh Xương Đế phái Hàn Chập và ông ta xông vào đầm rồng hang hổ.

Năm ngoái Phùng Chương kéo quân tới Biện Châu, Vĩnh Xương Đế sợ nguy hiểm tới tính mạng, không dám phái Trần Ngao rời đi, đẩy Hàn Chập ra lãnh binh.

Hiện tại thế cục yên ổn, kinh thành không bị đe dọa, để Trần Ngao và Hàn Chập dẫn binh, càng ăn chắc phần thắng.

Vĩnh Xương Đế cảm thấy ổn thỏa, yêu cầu Hàn Chập nhanh chóng chuẩn bị, dẫn quân nam hạ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv