8.
“Ngốc quá, sao tớ có thể vắng mặt?”
Bọn tôi sóng vai nhau, ngồi ở hàng cuối cùng trên khán đài thật lâu.
Giang Chiếu nói rất nhiều chuyện tôi không biết trong khoảng thời gian này.
Có liên quan tới cậu ấy, cũng có liên quan đến Chu Nguyệt.
Cậu ấy nói: “Sau khi bố mẹ mất, tớ từng không muốn sống nữa.”
“Nhiều lần tớ vắng mặt trong các buổi luyện tập của cậu, ngoại trừ phải đi huấn luyện bên ngoài thì quan trọng hơn là...” Cậu ấy siết nắm tay, hung hăng đấm mình một cái: “Quan trọng hơn là, tớ đụng phải chủ nợ.”
“Kiều Kiều, hai nhà chúng ta gần nhau như vậy, ngộ nhỡ đám người kia phát hiện ra cậu, tớ không tưởng tượng được hậu quả sẽ như thế nào.”
“Về phần Chu…”
Cậu ấy dừng lại một chút, ngước mắt liếc qua bóng người vẫn đang lảng vảng ở đằng xa.
“Tớ không thích cậu ấy, thậm chí còn chán ghét sự xuất hiện của cậu ấy.”
Nghe được lời này, cổ họng tôi đã nghẹn ngào: “Vì sao?”
Giang Chiếu khổ sở vùi đầu vào ngực, giọng điệu buồn bã: “Bởi vì, tớ có thể cảm giác nếu cậu ấy xuất hiện thì sẽ càng đẩy cậu ra xa tớ.”
“Có thời điểm tớ bất đắc dĩ, có rất nhiều lời tớ không muốn nói. Nhưng có một số chuyện tớ không thể không nói.”
“Ví dụ chuyện về chiếc vòng kia, tớ chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Nguyệt lấy đi. Tớ biết làm thế cậu sẽ rất buồn, nhưng nếu tớ không đáp ứng, sẽ có chuyện xảy ra làm cậu càng đau lòng hơn.”
“Ngày đó khi cậu nói ghét tớ, tớ mới giật mình nhận ra, nhưng hối hận thì đã muộn.”
Cậu ấy ngồi ở đó, bóng lưng lộ rõ vẻ cô độc và thống khổ.
“Xin lỗi, tớ làm cậu tổn thương rồi.”
Giọng nói cậu ấy trầm trầm, đôi mắt đen kia thâm sâu đến mức muốn hút tôi vào.
Tôi nắm chặt bàn tay lạnh băng của cậy ấy, muốn truyền chút hơi ấm cho cậu ấy.
“Sẽ không có lần thứ hai.”
“Giang Chiếu sẽ không tổn thương Tống Kiều Kiều lần thứ hai.”
Cậu ấy bỗng nhiên trịnh trọng hứa hẹn với tôi.
Người thiếu niên làm tôi vô cùng đau lòng này lại có thể cho tôi lời hứa chân thành nhất vào lúc này.
9.
Buổi biểu diễn trong lễ kỷ niệm trường ngày hôm đó thành công tốt đẹp.
Vũ đoàn của tôi hào hứng biểu diễn, giành được sự khen ngợi của toàn hội trường rộng lớn.
Giang Chiếu lại không hề xuất hiện.
||||| Truyện đề cử: Rơi Vào Lòng Anh |||||
Mới đầu, trước khi lên sân khấu, tôi còn nghĩ cậu ấy phải đi huấn luyện nên không tới dự được.
Tiếc là cậu ấy không đến xem chúng tôi biểu diễn được.
Chờ sau khi tiết mục kết thúc, cậu ấy vẫn không xuất hiện.
Tôi không khỏi sốt ruột, không ngừng gọi điện nhưng đều không có ai nghe máy.
Tôi bắt đầu gọi cho bạn chung đội của cậu ấy. Thế nhưng các cậu ấy đều nói rằng Giang Chiếu đã tập xong từ lâu rồi.
Đã nói là tập xong sẽ tới xem tôi biểu diễn mà.
Nỗi hoảng sợ to lớn bao trùm lấy tôi.
Trái tim tôi dần lạnh xuống.
Tiết mục của chúng tôi được xếp hạng nhất. Giáo sư tuyển sinh của ngôi trường tôi mơ ước không khen tôi một lời.
Tôi tức đến bật cười.
Sau khi nhận thưởng, tôi liền thay quần áo.
Đúng lúc này, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Là Giang Chiếu!
Bàn tay cầm điện thoại không khỏi run rẩy. Một loại cảm giác mất mát nhưng vui sướng ập tới. Thế nhưng cảm giác vui sướng này thoáng chốc biến mất, thay vào đó là cảm giác hoảng sợ.
Bởi vì người nói chuyện ở đầu dây bên kia không phải Giang Chiếu mà là Chu Nguyệt.
Chu Nguyệt vừa cất giọng, còi báo động trong đầu tôi liền vang lên.
Cô ta khẽ cười nói: “Hiện tại chắc cậu đang tìm Giang Chiếu khắp nơi đúng không?”
Tôi kiềm chế cơn tức giận, cố gắng để giọng mình nghe thật bình tĩnh.
“A Chiếu đang ở đâu?”
“Cậu ấy đang ở cùng tôi.”
“Cậu đưa cậu ấy đi đâu?”
Chu Nguyệt lại cười một tiếng: “Không có gì. Chẳng qua là cậu ấy muốn đi xem cậu biểu diễn nhưng tôi không đồng ý. Cậu ấy muốn đi nhưng không biết vì sao lại ngất xỉu.”
“Vì sao cậu không đồng ý thì cậu ấy lại té xỉu?”
Chu Nguyệt ngập ngừng: “Chuyện này thì…”
Bỗng nhiên giấc mộng kia lại xuất hiện trong đầu tôi.
Tôi nghĩ đến một chuyện, thử thăm dò: “Có phải bởi vì Giang Chiếu là nam chính, cậu là nữ chính không?”
Đầu dây bên kia yên lặng đúng một phút.
Giọng nói nghi hoặc của Chu Nguyệt vang lên: “Cậu biết không ít nhỉ.”
“Xem ra, người có ý thức ở thế giới này không chỉ có mình tôi.”
“Vậy cậu có biết thực ra Giang Chiếu vốn không thuộc về thế giới này không?”
Tôi choáng váng, đầu óc trống rỗng.
Cô ta thật hoang đường. Tôi chỉ muốn gặp Giang Chiếu.