“Chúng ta hãy quay lại thời điểm lúc em rời khỏi thư viện trường. Em cảm giác được hắn dùng kim đâm vào mông mình, vậy em có nhớ được hắn lái xe gì không?”
Trần Mộng Dao lắc đầu. “Em không nhớ rõ. Sách của em đều rơi trên mặt đất. Sau đó em đã ở…”
“Ở chỗ đó? Ngoại trừ mùi vị, em có còn nhớ nơi đó có điểm gì đặc biệt không?”
“Rất tối.”
“Em không nhìn thấy dù chỉ là một món đồ nào sao?”
“Em không mở mắt ra được. Em đã cố, nhưng vẫn không được.”
…
“Có một người đàn ông. Hắn ẩn nấp trên đường em trở về ký túc xá.”
“Lúc đó em đi con đường nào?”
“Con đường lát sỏi ở phía Đông.”
“Con đường bên hông khu dân cư phải không?”
Cô gái lắc đầu. “Con đường bên hông sân tennis. Con đường đó đi ngang toà lầu xây bằng gạch bị bỏ hoang. Lúc em đi đến đó bỗng thấy một người bước ra từ trong toà lầu, em vốn rất sợ hãi, nhưng em thấy hắn kẹp mấy quyển sách dưới cánh tay nên cho rằng hắn cũng là sinh viên hoặc giảng viên trong trường. Nhưng mà… nhưng mà, khi đi đến gần em, hắn đột nhiên ném hết sách rồi nhào tới…”
“Em có nhìn thấy mặt hắn không?”
“Quanh đó không có đèn đường, trời rất tối. Em không nhớ ra được gương mặt hắn. Hắn cầm một thứ gì đó sắc như kim tiêm đâm vào người em.”
“Giống như kim tiêm trên ống chích?”
“Em không nhìn thấy. Có lẽ là nó.”
“Hắn đâm vào đâu?”
Tay cô gái đặt lên mông bên trái.
“Hắn tấn công em từ phía sau?”
“Em chạy về phía trước vài bước thì bị hắn đuổi kịp…”
“Hắn ôm lấy em từ phía sau,” Lục Tiểu Đường thuận theo lời kể của cô gái mà suy đoán. “Em cảm giác được kim tiêm đâm vào người, sau đó hắn tóm lấy em…”
Cô gái gật đầu.
“Hắn đưa em đi đâu? Vào một chiếc xe con à?”
“Em không nhớ được. Điều tiếp theo em còn nhớ là một căn phòng tối om.”
----------------
Trong đầu Mộ Dung Vũ Xuyên bỗng nhiên loé lên một suy nghĩ.
Dường như hắn đã nhận thấy một điểm kỳ lạ trong lời khai này, hắn đọc lại xấp tài liệu thêm một lần nữa. Nhưng mà cái suy nghĩ bất chợt ấy lại giống như một cái mụn trên mặt, ta càng muốn nặn nó, nó càng ẩn sâu hơn.
Xem xong phần tài liệu này, Mộ Dung Vũ Xuyên phát hiện bên dưới vẫn còn một tài liệu khác, nội dung trên đó lập tức hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Trên bìa tài liệu viết, “Tài liệu nội bộ - Báo cáo điều tra vụ án giết người bằng súng ngày 12 tháng 4.”
Hắn lật sang trang tiếp theo.
“Ngày 12 tháng 4 năm 2009, tại thành phố S, kẻ tình nghi Trì Phỉ Phỉ (sinh viên trường Nghệ thuật Biểu diễn Hoa Nghệ) mang súng đến phòng số 312 khách sạn Đông Hải, bắn chết Phó giám đốc Đài truyền hình thành phố S Trịnh Vệ Đông, biên đạo Mã Hướng Long và Tổng giám đốc Lý Mặc của công ty Truyền thông Hằng Viễn. Sau đó kẻ tình nghi giằng co với lực lượng cảnh sát, bị cảnh sát Lục Tiểu Đường bắn bị thương rồi bỏ chạy…”
Bên cạnh đó có một tấm ảnh chụp kẻ tình nghi, cho dù chất lượng ảnh không tốt nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là gương mặt của một cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi.
Bên dưới là bản báo cáo khám nghiệm tử thi của ba nạn nhân.
Nạn nhân Trịnh Vệ Đông: lúc được cảnh sát phát hiện đã chết. Thi thể nằm trên thảm trải sàn ở giữa phòng theo hướng Đông Tây, đầu ở hướng Đông, thân trên để trần, thân dưới mặc quần đùi sọc xanh da trời, chân trần. Toàn thân trúng năm viên đạn. Hai viên ghim vào ngực gây xuất huyết động mạch phổi là nguyên nhân dẫn đến cái chết. Phần bụng dưới trúng ba viên đạn, trong đó có một viên bắn vỡ tinh hoàn bên trái…
Nạn nhân Mã Hướng Long: lúc được cảnh sát phát hiện đã chết. Thi thể nằm trên giường, thân trên để trần, đeo cà vạt màu đỏ, thân dưới mặc quần lót hình tam giác màu đen, chân mang giày da. Toàn thân trúng bốn viên đạn. Một viên bắn vào cổ xuyên qua yết hầu, một viên bắn vào mắt phải, viên đạn bay xuyên qua vùng não và bắn vỡ vùng xương chẩm phía sau đầu. Hai viên đạn còn lại bắn vào bộ phận sinh dục khiến vùng này bị vỡ nát…
Nạn nhân Lý Mặc: lúc được cảnh sát phát hiện đã chết. Thi thể ngồi trên ghế sô pha, toàn thân trần truồng. Thân trên trúng năm viên đạn, hai viên bắn vào đầu, một viên bắn vào giữa mi tâm xuyên qua tổ chức não tạo thành một lỗ thủng lớn đường kính 7 cm ở xương chẩm. Hai viên đạn còn lại bắn vào bộ phận sinh dục khiến vùng này bị vỡ nát…
Bên dưới là bản ghi chép của lực lượng trinh sát hình sự.
Hung khí là một khẩu súng ngắn phỏng chế đời B54. Đạn trên người nạn nhân đều là loại đạn đời 51 đầu đạn 7.62 mm, thích hợp với loại súng ngắn đời B54.
Kẻ tình nghi bị trúng đạn đời 64 đầu đạn 7.62 mm, vị trí trúng đạn: ngực trái.
---------------
Mộ Dung Vũ Xuyên đọc xong tập tài liệu mới chú ý thấy trên ghế sô pha có thứ gì đó màu vàng đồng vốn được đặt bên dưới tập tài liệu. Hắn cầm lên xem, nhận ra đó là ba viên đạn.
Trên thân viên đạn được khắc một chữ thập hết sức rõ ràng.
Cả ba viên đều có.
Hoá ra từng viên đạn trong súng của Lục Tiểu Đường đều có khắc một hình chữ thập.
Chữ thập đó đại diện cho tinh thần quyết tử vì quốc gia. Đại diện cho sự hy sinh.
Súng và đạn trong tay cảnh sát có thể là công cụ để bảo vệ chính nghĩa, cũng có thể trở thành hung khí giết người.
Mỗi một viên đạn bắn ra đều đại biểu cho một loại thương tổn.
Chỉ có người trong lòng mang theo chính nghĩa mới thật sự là chính nghĩa.
Mộ Dung Vũ Xuyên nhắm mắt lại, ngửa người tựa vào ghế sô pha.
Sự khiếp sợ trong lòng hắn từ từ lắng lại…
Lúc này hắn chỉ cảm thấy vừa đau lòng vừa lo lắng.