Mộ Dung Vũ Xuyên vừa đi trên đường vừa suy nghĩ về những điều thầy đã nói. Hiểu thì có hiểu, nhưng hắn vẫn còn khá lờ mờ về một số điểm. Lúc đến trước cổng chung cư nhà Lục Tiểu Đường, hắn nhìn đồng hồ đeo tay. Đã hơn 8 giờ tối.
Buổi tối cuối hè đầu thu trời vẫn còn tang tảng sáng. Ở phía đường chân trời, tia nắng chiều cuối cùng cũng đã tắt hẳn.
Lục Tiểu Đường thuê căn hộ một phòng ngủ trên tầng 25, chỉ nghe thôi đã thấy cao vời vợi đến váng cả đầu. Nếu muốn tự sát thì từ độ cao này nhảy xuống sẽ tạo cảm giác như đang bay. Mộ Dung Vũ Xuyên bỗng có một suy nghĩ kỳ quái, nếu Lục Tiểu Đường tự sát, liệu hắn có đau lòng hay không?
Cửa nhà Lục Tiểu Đường không khoá, Mộ Dung Vũ Xuyên mở cửa bước vào. Trong phòng khách vẫn sáng đèn, tivi đang mở.
Hắn nhìn thấy Lục Tiểu Đường ngồi ngả người trên sô pha ngoẹo đầu ngủ, hai chân gác lên bàn trà, trên mặt đất vung vãi vài chai rượu trắng, trong đó có một chai đã cạn sạch, ngoài ra còn có không ít đồ ăn vặt vương vãi khắp nơi.
“Thật là!” Mộ Dung Vũ Xuyên vừa làu bàu vừa bước tới ngồi xuống cạnh cô.
Lục Tiểu Đường vẫn nằm im không nhúc nhích, có vẻ đã ngủ rất say. Lúc cô ngủ trông ngoan ngoãn hiền lành và xinh đẹp như một bức tranh vẽ. Hình ảnh này khiến Mộ Dung Vũ Xuyên chợt nhớ lại hồi còn đi nhà trẻ, hắn đã từng lén đến chỗ Lục Tiểu Đường ngủ trưa và bóp mũi cô.
Mộ Dung Vũ Xuyên đưa tay day nhẹ chóp mũi Lục Tiểu Đường rồi nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt vương trên mi cô.
Tivi đang phát một chương trình tạp kỹ, người dẫn chương trình đang ra sức tạo tình huống hài hước để chọc cười khán giả, bạn không cười, không xem họ nữa thì họ bị mất chén cơm.
Mộ Dung Vũ Xuyên lấy điều khiển từ xa giảm nhỏ âm lượng tivi xuống, vừa quay đầu lại đã thấy Lục Tiểu Đường đang mở mắt trừng trừng nhìn hắn.
Hắn giật nảy mình: “Xác chết sống dậy!”
Lục Tiểu Đường hất mớ tóc dài trên mặt ra sau vai, nói giọng lạnh băng: “Sao cậu lại tới đây?”
“Chẳng phải tôi đã nói rõ trong điện thoại rồi sao?” Mộ Dung Vũ Xuyên hỏi lại.
“Chúng ta có nói chuyện điện thoại hả?” Lục Tiểu Đường nhíu mày.
“Đệt! Cậu không phải là mắc bệnh hay quên của người già đấy chứ? Hồi 6 giờ hơn tôi có gọi điện cho cậu mà.”
“Nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi, sao lại đến trễ như vậy?”
Mộ Dung Vũ Xuyên nghĩ thầm, xem ra bây giờ không phải là lúc để phân rõ phải trái với cô nàng.
Vì vậy hắn dứt khoát nói: “Tôi có nghe nói về chuyện đã xảy ra nên đến thăm cậu một chút.”
“Cậu đang thương hại tôi sao?” Lục Tiểu Đường không hề cảm kích.
Mộ Dung Vũ Xuyên suy đi tính lại xem nên trả lời cô như thế nào, nếu bất cẩn, có khi hôm nay hắn đừng hòng sống sót thoát khỏi chỗ này. Vì thế hắn vỗ ngực nói: “Ai bảo chúng ta là thanh mai trúc mã cơ chứ. Cậu xảy ra chuyện đương nhiên tôi phải đến an ủi một phen rồi.”
“Xí.” Lục Tiểu Đường xem thường hừ một tiếng, nhưng vẻ mặt đã dịu đi. Cô lấy một bình rượu trắng đưa cho Mộ Dung Vũ Xuyên.
Hắn lập tức ngăn lại: “Vết thương của cậu còn chưa lành đâu, không được uống nhiều rượu như thế.”
“Chẳng sao cả.” Lục Tiểu Đường rút chân về ngồi xếp bằng. “Quanh năm suốt tháng tôi chẳng có lấy một ngày nghỉ, nay có cơ hội phải nghỉ ngơi cho thật đã mới được. KFC, Pizza Hut, Yoshinoya, tôm hùm đất sốt cay… mấy thứ đồ ăn vặt nổi tiếng trong thành phố này tôi phải ăn cho bằng hết.”
“Đến khi cậu tăng thêm 10, 15 ký chắc sẽ thành thiên hạ vô địch luôn.” Mộ Dung Vũ Xuyên nói.
“Vậy thì cạn ly vì tôi sắp thành thiên hạ vô địch!”
Lục Tiểu Đường vui vẻ giơ ly rượu lên rồi ngửa đầu uống cạn. Rượu cay khiến cô lè lưỡi rồi bật cười ha ha, lại tự rót cho mình một ly. “Cậu cũng uống với tôi đi. Nếu không ngại bẩn thì uống bằng ly của tôi nè.”
“Chuyện này —” Mộ Dung Vũ Xuyên chụp tay Lục Tiểu Đường lại. “Chuyện này không thể hoàn toàn trách cậu được. Cô ấy đã có ý định tự sát từ trước, cho dù lúc đó cô ấy không trộm súng của cậu thì sau đó cũng vẫn sẽ tìm cách để làm thế thôi. Cô ấy…”
“Đừng nói nữa!” Lục Tiểu Đường lúc này bỗng nhiên hét lên như một người đàn bà chanh chua. Cô giằng ly rượu khỏi tay Mộ Dung Vũ Xuyên rồi trút hết vào miệng, sau đó ho sặc sụa đến mức nước mắt chảy ròng ròng.
Mộ Dung Vũ Xuyên thở dài định cầm lại ly rượu nhưng lại bị Lục Tiểu Đường đẩy ra. “Không nghĩa khí gì hết, đến rượu cũng không chia cho tôi là sao.”
Lục Tiểu Đường lại rót thêm một ly, trên mặt vẫn còn vằn vện nước mắt.
Mộ Dung Vũ Xuyên chưa từng thấy Lục Tiểu Đường suy sụp đến thế, hắn cũng không rõ cảm giác trong lòng mình lúc này là gì. Nhìn Lục Tiểu Đường lại rót đầy một ly rượu khác đưa lên môi, hắn bỗng nhiên dùng sức nắm chặt cổ tay cô.
“Cậu làm gì thế?” Lục Tiểu Đường tức giận.
Mấy ngày qua xảy ra nhiều chuyện như vậy đã khiến cho Mộ Dung Vũ Xuyên mang một bụng khó chịu, hôm nay lại nhìn thấy bạn thanh mai trúc mã của mình buồn khổ như vậy, hắn không nhịn được nữa liền hét lớn: “Tôi đã bảo không phải lỗi của cậu, cậu hành hạ bản thân mình thì có ích gì?” Hắn hét to đến nỗi âm thanh vang dội toàn bộ căn phòng.
“Có phải lỗi của tôi hay không thì tự tôi biết, không cần cậu phải vờ vĩnh đến khuyên tôi!” Lục Tiểu Đường cũng không nhịn hắn.
Mộ Dung Vũ Xuyên dứt khoát giật lấy ly rượu ném xuống đất khiến ly rượu vỡ nát, mùi rượu bốc lên khắp phòng.
Lục Tiểu Đường tức giận đến mức thở hổn hển: “Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm!” Cô đưa tay lên tát Mộ Dung Vũ Xuyên một cái thật mạnh.
Mộ Dung Vũ Xuyên vốn không có ý định né tránh, trên gương mặt hắn lập tức hiện lên năm dấu tay đỏ ửng.
Lục Tiểu Đường ngẩn người, lại giơ tay lên.
Mộ Dung Vũ Xuyên vẫn đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt hắn cực kỳ bình tĩnh nhìn cô.
--------------------------