Võ Bưu im lặng —
Hôm thứ Hai khi phát hiện ra cái đầu lâu đặt trước cổng Học viện Phát thanh, ai cũng cho rằng đó chỉ là một trò đùa dai.
Đến thứ Ba, Lý Thục Trân chết thảm trong nhà vệ sinh nữ tại tiệm ăn McDonald.
Qua thứ Tư, Trần Mộng Dao mất tích.
Thứ Bảy vừa rồi, Trần Mộng Dao bị đóng đinh trên thập tự giá bằng gỗ trên tháp đồng hồ ở trung tâm thương mại đồ cổ.
Chỉ mới tuần trước, vụ án này còn là một quả trứng khủng long đang được ấp, mà nay đã biến thành một con quái vật khổng lồ không ai có thể khống chế.
Suốt một tuần nay các thành viên trong tổ trọng án không ngừng truy tra toàn bộ danh sách người bị tình nghi, từ đó tra ra được không ít các vụ phạm tội chưa được công khai, thế nhưng không một vụ nào có liên quan đến vụ án này. Các khu dân cư và đồn công an ở quanh Học viện Phát thanh đều đã bị điều tra hết một lượt nhưng cũng không tìm ra được một nghi phạm nào.
Hầu Phú Quý là người bị tình nghi nặng nhất nhưng hiện tại vẫn còn đang bị tạm giam ở cục cảnh sát, nếu không tìm được nghi phạm nào khác thì hắn chắc chắn sẽ bị định tội. Nhưng sau khi hắn bị tạm giam vài ngày thì hung thủ lại lần nữa gây án.
Trong khoảng thời gian xảy ra vụ án của Trần Mộng Dao từ lúc mất tích đến lúc được phát hiện, Hầu Phú Quý đều đang bị giam giữ. Như vậy nếu vẫn khăng khăng hắn là hung thủ thì chỉ có một khả năng duy nhất, đó là hắn phải biết thuật phân thân.
Rối ren suốt cả một tuần nhưng vẫn không thu hoạch được gì, cục trưởng Lý Phong tức giận muốn điên lên rồi. Với cương vị là cục trưởng cục cảnh sát thành phố C, ông ta buộc phải cho bên truyền thông, ngài thị trưởng và nhân dân toàn thành phố một câu trả lời hoàn chỉnh; với cương vị là một người cha, ông ta cũng phải báo thù cho con gái mình.
Võ Bưu thích nhất là làm loại công việc điều tra và đánh đấm quang minh chính đại như tóm cổ bọn xã hội đen, nhóm lưu manh đầu đường xó chợ, hay bọn buôn lậu chất cấm, buôn lậu súng ống đạn dược, hoặc tội phạm cướp ngân hàng,… loại tội phạm như thế này rất thích hợp với ông.
Dùng bạo lực để xử lý kẻ bạo lực là phong cách làm việc của ông ta từ trước đến giờ. Ông ta hy vọng biết bao nhiêu tên hung thủ này đứng ngay trước mắt mình, ông sẽ không chút do dự xé xác hắn thành tám mảnh.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác thằng khốn kiếp này lại cứ một mực lẩn trốn, hắn ẩn nấp rất kỹ ở một nơi không ai biết rồi chơi trốn tìm với lực lượng cảnh sát, vào lúc bọn họ không chú ý lập tức vừa cười hì hì vừa đâm vào lưng bọn họ một dao.
Thi thể cô gái nằm trên bàn giải phẫu đang giương mắt lên nhìn ông ta. Cô gái chỉ nhỏ hơn con gái ông một tuổi. Cho dù ông có là người lạnh lùng đến mức nào đi nữa thì cũng không thể không cảm thấy vô cùng chua xót.
Lúc hung thủ dùng thuốc tẩy tỉ mỉ lau sạch toàn thân cô gái, liệu hắn có đang mỉm cười không?
Lúc hắn đóng đinh cô gái lên thập tự giá, có phải hắn cũng đang cười không?
Bây giờ hắn đang làm gì?
Có phải hắn đang vừa ngồi đọc báo trên ghế sô pha vừa uống cà phê, trong đầu nghĩ về những hình ảnh lúc hắn đang thực hiện tội ác mà nở nụ cười?
Giọng Mộ Dung Vũ Xuyên đột ngột vang lên khiến tâm trí ông trở về với buổi khám nghiệm tử thi. “Tôi cảm thấy cô gái này có rất nhiều bí mật, thậm chí còn nhiều bí mật hơn cả Lý Thục Trân. Nhưng cô ấy đã mang theo mọi bí mật của mình vào cõi chết.” Mộ Dung Vũ Xuyên trầm ngâm nhìn thi thể trên bàn giải phẫu.
Võ Bưu nhìn hắn rồi ngẫm nghĩ lời hắn vừa nói.
“Chờ đã.” Ánh mắt Mộ Dung Vũ Xuyên chợt loé lên, không biết hắn đã nhìn thấy gì mà bỗng cúi người xuống, cầm bàn tay phải của cô gái lên.
“Cậu vừa tìm thấy gì?” Võ Bưu hỏi.
Mộ Dung Vũ Xuyên không trả lời ông mà chìa tay ra trước mặt Minako: “Nhíp.”
Minako lấy một cây nhíp trong khay dụng cụ đặt vào tay hắn.
Mộ Dung Vũ Xuyên cầm chặt ngón tay út của cô gái rồi dùng nhíp gắp từ trong móng tay cô ra một mảnh dằm gỗ nhỏ. “Chắc hẳn lúc cô gái giãy giụa đã vô tình bị dằm gỗ ghim vào đầu ngón tay. Hung thủ không chú ý tới nên manh mối này chưa bị rửa trôi.”
Võ Bưu kinh ngạc, cái dằm gỗ nhỏ như vậy sao Mộ Dung Vũ Xuyên có thể nhìn thấy được?
Mộ Dung Vũ Xuyên cho dằm gỗ vào một túi zip rồi đóng chặt miệng túi lại, sau đó quay sang nói với Võ Bưu: “Lúc nãy ông nói khi nạn nhân bị giam giữ có thể đã bị cột chặt dưới mặt đất. Cái dằm gỗ này tìm thấy trong móng tay nạn nhân cũng rất phù hợp với giả thuyết đó của ông. Đó hẳn phải là một căn phòng có sàn bằng gỗ.”
“Cô gái này cũng từng bị đóng đinh vào cây thập tự giá bằng gỗ mà, có khi nào cái dằm đến từ cọc gỗ đó không?”
“Cũng có thể. Cây thánh giá đó được làm từ gỗ cây tùng bách mộc. Chúng ta đem dằm gỗ này đi xét nghiệm, nếu chất gỗ không phải là tùng bách mộc thì xem như chúng ta đã tìm được một manh mối có ích rồi.”
Võ Bưu đột nhiên hỏi: “Cậu có cảm thấy tên hung thủ này rất kỳ quái không?”
“Sao ông lại hỏi như vậy?” Mộ Dung Vũ Xuyên hỏi lại.
“Tôi đã gặp qua rất nhiều vụ án, nhưng chưa từng thấy thi thể nạn nhân nào lại bị tẩy rửa từ trong ra ngoài như vậy.”
“Ông có muốn nghe quan điểm của tôi không?”
“Cậu nói đi.”
“Đầu tiên tôi cho rằng hung thủ rất có thể là người tộc Hán.”
“Tộc Hán?”
“Bởi vì hai nạn nhân đều là người tộc Hán.” Mộ Dung Vũ Xuyên trình bày. “Những tên tội phạm cưỡng hiếp thông thường đều có bệnh tâm lý, chúng sẽ chọn cho mình một loại hình nạn nhân nhất định. Ví dụ như chúng sẽ chọn nạn nhân có cùng sắc tộc với mình, có phong tục tập quán sinh sống tương đồng, hoặc thậm chí có cùng độ tuổi và hình thể tương tự với chúng. Những thứ này được gọi là đặc điểm chung của nạn nhân. Ông có nhận thấy Lý Thục Trân và Trần Mộng Dao cũng có rất nhiều điểm tương đồng không?”
“Bọn họ đều là những phụ nữ xinh đẹp, khoẻ mạnh, có trình độ văn hoá cao và rất có khí chất.” Võ Bưu đưa ra nhận xét.