Chủ nhật, ngày 21 tháng 8, lúc 14 giờ 46 phút.
Tại phòng khám nghiệm tử thi.
Ánh đèn trần lạnh băng chiếu vào thi thể cô gái nằm trên bàn giải phẫu. Mộ Dung Vũ Xuyên khoanh tay trước ngực đứng ngay bên cạnh nhìn thi thể không chớp mắt.
Hắn không tài nào ngờ được thi thể trước mắt mình chính là cô gái tên Trần Mộng Dao.
Chỉ là dù rất kinh ngạc thì trong lòng hắn cũng không thấy có chút đau thương nào, bởi vì hắn chính là loại người bạc tình bạc nghĩa. Nhưng cô gái này lại có chút khác biệt, trong lòng hắn cũng không thể nói rõ được cảm giác khác biệt này là do đâu.
Chỉ mới hôm qua, cũng vào khoảng thời gian này, hắn đoán ra được ý định của hung thủ nên đã lao vào căn phòng gác mái trên tháp đồng hồ để cứu cô gái đang hấp hối trên thập tự giá.
Và cũng ngày hôm qua, giờ này phút này, các bác sĩ y tá đã dốc toàn lực để giành lấy sinh mạng của cô gái từ tay thần chết dẫu hy vọng lúc đó gần như bằng không.
Vậy mà chỉ mới 24 tiếng đồng hồ sau, vì một viên đạn, vì một chút sơ sẩy mà một sinh mệnh còn đang tươi tốt như thế đã biến thành một bộ thi thể lạnh băng, khiến cho mọi nỗ lực trước đó đều trở nên phí công phí sức.
Kết thúc một sinh mệnh là việc dễ dàng hơn rất nhiều so với việc cứu lấy sinh mệnh đó.
Minako vừa trông thấy bộ thi thể sắp được khám nghiệm đã lại tiếp tục chạy đi nôn thốc nôn tháo.
Cô vốn tưởng rằng bản thân mình trong khoảng thời gian này đã được tôi luyện để trở nên kiên cường hơn rất nhiều, nhưng mà cô lại phạm cùng một sai lầm với Mộ Dung Vũ Xuyên. Cô không thể ngờ người vừa chết lại là Trần Mộng Dao.
Thế nhưng ngay trước khi buổi khám nghiệm tử thi được tiến hành thì đột nhiên có hai vị khách không mời mà đến tiến vào.
Chính là Võ Bưu và Kiều Khải.
Võ Bưu vô cùng dứt khoát thông báo với Mộ Dung Vũ Xuyên rằng Lục Tiểu Đường đã bị đình chỉ công tác và phải ở nhà tự kiểm điểm bản thân vì hành vi thất trách của mình.
Nghe thấy tin này, Mộ Dung Vũ Xuyên cũng không có phản ứng gì lớn, hắn chỉ nhẹ giọng hỏi: “Như vậy sắp tới vụ án này sẽ do ai phụ trách?”
“Tôi.” Võ Bưu vừa nói vừa chỉ vào Kiều Khải. “Và cậu ta.”
Mộ Dung Vũ Xuyên nhếch môi cười rồi quay sang nhìn Kiều Khải mỉa mai vài câu: “Vậy phải chúc mừng pháp y Kiều rồi. Anh nhất định phải làm nở mày nở mặt đội trưởng Võ Bưu nhé, để tôi và Tiểu Lục phải tâm phục khẩu phục. Chắc tôi cũng không có dịp để kính anh một ly rượu mừng rồi…”
Hắn lại nhìn thoáng qua Minako: “Còn em, em ở lại đây hay đi cùng anh?”
Minako quay đầu lại nhìn Kiều Khải rồi lúng búng nói: “Em… Em ở lại đây giúp thầy Kiều.”
“Tuỳ em.” Mộ Dung Vũ Xuyên khoát tay với Kiều Khải. “Thế nhé, thi thể này và Minako đành nhờ anh trông nom vậy, tạm biệt.”
Hắn ưỡn ngực thẳng lưng cố ý đi nghênh ngang qua trước mặt Võ Bưu, nhưng còn chưa kịp ra khỏi cửa đã bị Kiều Khải gọi lại. “Chờ đã.”
“Chuyện gì thế?” Mộ Dung Vũ Xuyên cố ý hỏi bằng giọng lười biếng.
“Tôi nghĩ việc khám nghiệm tử thi vẫn nên để cậu phụ trách thì hơn.” Kiều Khải thản nhiên nói.
Những lời này của anh ta không chỉ khiến Mộ Dung Vũ Xuyên giật mình mà còn làm cho Võ Bưu hết sức ngạc nhiên. Ông ta nghiêm mặt trừng mắt nhìn Kiều Khải. “Bác sĩ Kiều nói vậy là ý gì?”
Kiều Khải bèn giải thích: “Trước đây Mộ Dung Vũ Xuyên và Lục Tiểu Đường phối hợp giải quyết vụ án này nên sẽ hiểu rõ nội tình bên trong hơn tôi. Cậu ta lại là người có năng lực, để cậu ta tiếp tục tham gia điều tra vụ án thì thích hợp hơn.”
“Chẳng lẽ cậu không có chút lòng tin nào về bản thân mình hay sao?” Lời Võ Bưu nói kỳ thật rất khó nghe.
Nhưng khả năng kềm chế của Kiều Khải tốt đến mức khiến cho người ta phải tặc lưỡi. Vẻ mặt anh ta vẫn vô cùng tự nhiên, vừa đưa tay lên đẩy gọng kính vừa nói: “Nếu như tôi thật sự không có lòng tin vào bản thân mình thì tôi sẽ không tặng lại cơ hội này cho Mộ Dung Vũ Xuyên đâu.”
Trong một lúc Võ Bưu chưa kịp hiểu ra ý tứ trong lời nói của Kiều Khải.
Kiều Khải khẽ mỉm cười: “Báo cáo về vụ án của Tống Giai tôi vẫn chưa viết xong, tôi phải về trước để chỉnh sửa một chút rồi mới đưa đội trưởng Võ xem được.”
“Vậy cũng được.” Võ Bưu tuy bất mãn và không vui nhưng vẫn đồng ý.
Vì thế, Kiều Khải gật đầu với Mộ Dung Vũ Xuyên lúc này vẫn còn đang vô cùng kinh ngạc, rồi xoay người rời khỏi phòng khám nghiệm tử thi. Anh ta vừa bước chân đi thì Minako lập tức đi tò tò theo sau như cái đuôi.
“Này, cô kia —” Võ Bưu gọi to.
Minako có tật giật mình, cô xoay người lại chỉ tay về phía mình. “Ông gọi tôi ạ?”
“Đúng, tôi nói cô đấy.” Võ Bưu lại nói. “Cô tên gì ấy nhỉ… cái gì Mi… cái gì Ko ấy, cô định đi đâu đấy?”
Minako nhìn theo bóng dáng của Kiều Khải trên hành lang, “Tôi… tôi định hỏi thầy Kiều xem có cần tôi hỗ trợ gì không…”
“Chuyện của cậu ta không cần cô giúp, chỗ này cần hơn. Cô ở lại đây phụ giúp cho Mộ Dung Vũ Xuyên đi.”
Minako lưu luyến nhìn Kiều Khải đang đi xa dần rồi tủi thân nhìn sang Mộ Dung Vũ Xuyên. Hắn hừ một tiếng rồi không thèm ngó ngàng đến cô.
Tuy Minako vô cùng không muốn ở lại đây, nhưng trong lòng cô thật sự rất sợ hãi ông chú Võ Bưu nghiêm khắc mặt lạnh này. Cô bèn ngoan ngoãn quay trở vào phòng rồi đứng bên cạnh Mộ Dung Vũ Xuyên như một học sinh tiểu học làm sai bị phạt.
Mộ Dung Vũ Xuyên đeo găng tay cao su vào rồi dùng ánh mắt của một bác sĩ pháp y để quan sát thi thể nằm trên bàn giải phẫu.
Vết khâu từ buổi phẫu thuật hôm qua đến nay đã có một tầng máu đông. Dưới cằm cô gái có một cái lỗ nhỏ là nơi viên đạn của Lục Tiểu Đường đã bắn vào. Vùng da xung quanh lỗ nhỏ có dấu vết bị bỏng cháy do họng súng ép sát vào da tạo thành.