Trần Mộng Dao năm nay 18 tuổi, là người Bắc Kinh, hiện đang học năm thứ nhất khoa Phát thanh và Dẫn chương trình. Theo lời bạn học ở cùng phòng ký túc xá, cô đã mất tích hai ngày nay.
Lục Tiểu Đường và Mộ Dung Vũ Xuyên bước vào khu ký túc xá nữ sinh. Nếu đem so với ký túc xá nam sinh trông loạn như đang ở thời kỳ nội chiến thì nơi đây chính là thiên đường chốn nhân gian.
Mộ Dung Vũ Xuyên mới rồi còn ỉu xìu không có chút tinh thần, bây giờ đầu óc bỗng dưng trở nên tỉnh táo, hai mắt nhìn đông ngó tây suýt chút nữa đụng phải cửa kính. Các nữ sinh đi trong hành lang khi trông thấy họ đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Ký túc xá của Trần Mộng Dao ở phòng số 4 trên lầu hai, căn phòng rất sạch sẽ tươi mát và thoang thoảng hương thơm nhàn nhạt. Trên vách tường dán đầy poster ảnh của nhóm nhạc Hàn Quốc Super Junior và nhóm nhạc Đài Loan Phi Luân Hải. Nằm chễm chệ ở đầu giường Trần Mộng Dao là một con gấu bông to đùng rất mềm mại.
Ánh mắt Lục Tiểu Đường rơi vào tấm ảnh cô gái mất tích đặt trên đầu giường. Cô gái đứng giữa một cặp vợ chồng trung niên, gương mặt rất xinh đẹp, dáng vẻ yêu kiều thướt tha, khoé miệng tươi cười lộ ra hai cái răng khểnh. Cảnh vật sau lưng họ là biển trời xanh ngắt.
“Đó là tấm ảnh chụp Dao Dao và bố mẹ trong trong kỳ nghỉ đông vừa rồi ở đảo Tam Á.” Người lên tiếng là bạn cùng phòng của Trần Mộng Dao, tên là Vương Toa Toa, cô bất an vặn xoắn hai tay lại với nhau, đôi mắt nhìn chằm chằm Lục Tiểu Đường và Mộ Dung Vũ Xuyên.
“Cô bé rất xinh đẹp.” Lục Tiểu Đường nhẹ nhàng nói để trấn an cô gái đang hoảng loạn.
Cô quay sang nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên, hắn cũng đang nhìn tấm ảnh kia. Lục Tiểu Đường tự hỏi không biết hắn có đang nghĩ giống cô hay không. Cô gái trong ảnh trang điểm rất nhạt, gương mặt sạch sẽ, dáng người cân đối, là kiểu con gái sống lành mạnh có vẻ đẹp tự nhiên. Điểm này khá giống với Lý Thục Trân.
Lục Tiểu Đường dời sự chú ý lên người Vương Toa Toa. “Em nhận ra Trần Mộng Dao mất tích từ khi nào?”
“Sáng hôm qua lúc đi học ạ.” Vương Toa Toa trả lời, hai gò má cô bé khẽ ửng hồng. “Đêm hôm trước cậu ấy không trở về phòng ký túc xá.”
“Vậy à?”
“Em đoán là cậu ấy đang ở cùng với Thôi Bác.”
“Thôi Bác là ai?”
“Bạn trai của cậu ấy.” Vương Toa Toa dừng lại một chút. “Bạn trai cũ mới đúng. Bọn họ đã chia tay được một tháng rồi. Hai ngày trước khoảng 9 giờ tối, em thấy bọn họ ngồi cạnh nhau trong thư viện. Đó là lần cuối cùng em nhìn thấy cậu ấy.”
Lục Tiểu Đường lại hỏi: “Bạn trai Trần Mộng Dao học ngành gì?”
“Ngành Biên kịch và Đạo diễn. Cái ngành này đúng là rất thoải mái, không khổ cực như ngành của tụi em.” Vương Toa Toa đảo mắt một vòng. “Chỉ cần cầm máy quay ra trạm xe lửa hay ra chợ quay một đoạn video về, lại thêm đôi câu bình luận vào thế là có thể thi đậu. Nếu thậm chí không muốn ra ngoài thì tự quay cảnh sinh hoạt trong ký túc xá cũng được. Còn em và Dao Dao hầu như mỗi ngày đều phải ở trong phòng thu âm luyện khẩu hình miệng, luyện phát âm chuẩn. Tập luyện cả ngày nên lúc trở về ký túc xá tụi em chẳng còn muốn há miệng ra nói câu nào nữa.”
“Em làm chị nhớ đến hồi còn học đại học, tụi chị cũng y như vậy đấy.”
Lục Tiểu Đường nói dối để tăng hảo cảm của Vương Toa Toa. Cô vốn học trường cảnh sát, ký túc xá của cô chỉ có những cái chăn vuông vức, những chậu rửa mặt bằng thiếc và mấy cái giường sắt trông giống hệt nhau. Đồ chơi hay ảnh minh tinh đều bị cấm đem vào trường, nếu ai vi phạm nội quy thì dù là nam hay nữ đều phải hít đất 200 cái và chạy 5000 mét.
Cứ thế cô và Vương Toa Toa trở nên gần gũi hơn, cô gái cũng nở nụ cười, trông thoải mái hơn lúc nãy rất nhiều. “Chị biết đấy, học chuyên ngành của tụi em đến cả thời gian thở còn không có, muốn đi hẹn hò với bạn trai cũng không tìm được thời gian rảnh nữa là.”
“Bọn họ chia tay là vì Trần Mộng Dao không có thời gian dành cho hắn sao?”
Vương Toa Toa gật đầu. “Thôi Bác là bạn trai đầu tiên của cậu ấy, trước đây cậu ấy chưa từng yêu ai cả. Lần chia tay vừa rồi cậu ấy rất đau lòng, lúc nào cũng hốt hoảng, thường hay bật khóc chẳng vì lý do gì.”
Cô bé bất an liếc nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên rồi tiếp tục nói với Lục Tiểu Đường: “Cậu ấy rất yêu hắn. Sau khi chia tay cậu ấy gầy hẳn đi, ngoài lúc đi học thì đều nằm trên giường suốt.”
Lục Tiểu Đường cũng hạ giọng thì thầm với cô bé: “Chị đoán lúc em nhìn thấy hai người bọn họ trong thư viện, bọn họ chắc chắn không phải đang tự học rồi nhỉ.”
Vương Toa Toa lén nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên rồi mỉm cười tinh quái với Lục Tiểu Đường: “Đương nhiên không phải ạ.”
Lục Tiểu Đường bước lên một bước, dáng người cô cao ráo che khuất đi tầm nhìn của cô bé. Mộ Dung Vũ Xuyên cũng rất thức thời, hắn quay lưng về phía hai người rồi bước tới bàn học của Trần Mộng Dao giả vờ xem xét để hai cô gái có không gian riêng.
Lục Tiểu Đường làm như thuận miệng hỏi một câu: “Em cho rằng Thôi Bác là hạng người gì?”
“Ý chị là em có thích hắn không ấy hả?”
“Ừ.” Lục Tiểu Đường nói. “Nhưng không phải là thích giữa nam và nữ, mà ý chị là theo cách nhìn của em thì hắn có phải là người tốt hay không?”
Cô bé im lặng một lúc lâu. Mộ Dung Vũ Xuyên cầm một quyển sách trên bàn có tựa đề “Phân tích các thể loại báo chí” lên xem.
Rốt cuộc cô bé cũng trả lời. “Em cảm thấy hắn là loại người rất ích kỷ. Hắn không thích ánh mắt Dao Dao nhìn về phía người khác, chỉ muốn cậu ấy lúc nào cũng chỉ nhìn một mình hắn mà thôi.”
“Nói như vậy là hắn có dục niệm khống chế người khác rất mạnh?”
--------------------------
Người dịch: Min_4ever