Máy vi tính đã khởi động xong, Lục Tiểu Đường bước tới bàn làm việc rồi cúi người nhìn vào màn hình. Cô không quen xài hệ điều hành Mac OS nên phải loay hoay mất một lúc mới mở được ổ đĩa lưu trữ trên máy.
Tài liệu bên trong đều được đặt tên bằng tiếng Anh. Hồi còn đi học cô ghét nhất chính là môn tiếng Anh, chỉ cần nhìn thấy thứ tiếng này là đầu cô lại xoay mòng mòng.
Lục Tiểu Đường tiện tay mở một thư mục, bên trong bao gồm năm tập tin nhỏ. “Chị biết tiếng Anh chứ?” Cô thuận miệng hỏi.
“Tôi và Lý Thục Trân là bạn từ thời trung học.” Mạnh Khôn nói. “Tôi cũng tốt nghiệp trường Đại học Chiết Giang, cùng trường với Lý Thục Trân.”
“Chị tốt nghiệp Đại học Chiết Giang?” Lục Tiểu Đường giật mình.
Người tốt nghiệp từ một trường đại học trọng điểm của quốc gia sao có thể làm nhân viên quản lý thư viện xoàng xĩnh ở Học viện Phát thanh không mấy tiếng tăm này cơ chứ? Lục Tiểu Đường đột nhiên cảm thấy nguy hiểm.
“Mong chị hợp tác dịch lại tên mấy văn bản tiếng Anh này cho tôi nghe, kể cả nội dung chi tiết bên trong đó.”
“Có cần thiết không?”
Lục Tiểu Đường quay đầu lại nhìn cô ta. “Hẳn chị cũng đã biết Lý Thục Trân bị người ta giết hại, nhiều khả năng trước đó hắn đã theo dõi chị ấy. Biết đâu lúc đó chị ấy cũng cảm giác được, trong lòng sợ hãi lại không thể nói với ai nên đã đem chuyện này viết vào đâu đó.”
Mạnh Khôn cúi đầu nhìn vào từng dòng chữ tiếng Anh sắp xếp chỉnh tề trên màn hình. “Tập tin cô vừa mở là tài liệu giảng dạy của cô ấy — Tháp nhu cầu cơ bản của Maslow. Tôi nghĩ nội dung này chẳng có ích lợi gì cho việc điều tra của cô cả.”
Lời chị ta nói là thật sao? Lục Tiểu Đường cũng không rõ tại sao trong lòng mình lại toát ra câu hỏi này.
Mạnh Khôn là loại người dù vui buồn hay giận hờn cũng không thể hiện ra trên mặt. Nhìn từ bên ngoài sẽ rất khó phán đoán cô ta thật ra đang suy nghĩ chuyện gì.
Mạnh Khôn nói tiếp: “Tôi cũng đã nghe kể đại khái về chuyện khủng khiếp xảy ra với cô ấy. Cô nên biết là cô ấy luôn làm việc và nghỉ ngơi theo đúng quy luật. Buổi trưa hàng ngày cô ấy đều sẽ đến tiệm đó để ăn trưa.”
“Chuyện này tôi đã biết rồi.”
“Hôm xảy ra vụ án, chúng tôi vốn đã hẹn tối đó sẽ cùng đi xem nhạc hội.” Giọng cô ta bắt đầu nghẹn ngào, không có vẻ gì là đang giả vờ.
“Hai người đã chơi thân với nhau từ hồi trung học à?”
Câu hỏi đột ngột của Lục Tiểu Đường khiến Mạnh Khôn lộ vẻ do dự, nhưng chỉ im lặng trong chốc lát cô ta đã trả lời: “Đúng vậy, rất thân.”
Lục Tiểu Đường lại mở một tập tin khác ra xem, bên trong vẫn là văn bản dày đặc tiếng Anh.
“Đó là tài liệu Nghiên cứu về Truyền thông Đại chúng.” Mạnh Khôn lập tức dịch lại.
“Còn thời đại học thì sao?” Lục Tiểu Đường vừa dán mắt vào màn hình vừa tiếp tục hỏi.
“Cũng vậy.”
“Cho tôi được hỏi thẳng, bạn thân lâu năm như hai người bây giờ cũng không còn nhiều. Lúc hai người quen bạn trai có cảm thấy bất tiện không?”
“Tôi chẳng thấy có gì bất tiện cả.”
Lục Tiểu Đường phát hiện một thư mục yêu cầu phải đánh mật mã, cô bèn hỏi: “Chị biết mật mã không?”
“Không biết, đó đều là luận văn của cô ấy.”
Lục Tiểu Đường lặng lẽ lấy chiếc USB vẫn luôn mang theo bên mình cắm ở phía sau màn hình rồi làm thao tác “Copy” “Paste”, cô hành động rất nhanh, không để Mạnh Khôn kịp chú ý.
Thư mục chứa mật mã nặng khoảng 3GB, cần khoảng vài phút mới sao chép xong. Cô không muốn ngồi chờ nên bảo Mạnh Khôn dẫn mình đến nhà vệ sinh xem xét tình hình. Nhà vệ sinh của họ rất lớn, vừa ngăn nắp vừa sạch sẽ, đẹp không thua gì trong mấy khách sạn bốn năm sao. Rõ ràng điều kiện vật chất của hai người phụ nữ này vô cùng đủ đầy và xa xỉ. Cô mở tủ thuốc ra, ngoài mấy hộp thực phẩm chức năng bổ sung vitamin và hộp băng keo cá nhân thì gần như không còn gì khác. Cô lại mở hộc tủ âm tường cạnh tấm gương trang điểm ra xem. Bên trong đựng giấy vệ sinh, tăm bông, dầu gội đầu và lược gỗ.
Lục Tiểu Đường cũng không biết đến cùng là mình phải tìm thứ gì. Cô nhắm mắt lại tưởng tượng về cảnh ngày cuối cùng của Lý Thục Trân. Sáng hôm đó lúc đứng trước gương trang điểm, chị ta có cảm giác như thế nào? Liệu chị ta có cảm thấy điều gì bất thường không? Liệu có biết rằng đó là lần cuối cùng chị ta còn đứng ở nơi đây?
Lục Tiểu Đường trở lại phòng của Lý Thục Trân, thư mục cô cần cũng đã được sao chép xong. Cô định thừa dịp Mạnh Khôn không chú ý sẽ rút USB ra.
Chính lúc này Mạnh Khôn chợt lên tiếng: “Giờ tôi mới nhớ ra, hồi tuần trước cô ấy từng kể cho tôi nghe, có một học sinh vì bị chấm rớt kỳ thi giữa học kỳ nên đã tuyên bố sẽ trả thù cô ấy.”
“Là nam sinh?”
Mạnh Khôn lắc đầu: “Là một sinh viên nữ học năm thứ nhất.”
Lục Tiểu Đường chớp mắt. “Vậy tháng trước các chị có thuê người giúp việc không? Có ai gửi chuyển phát nhanh đến đây, hay có bảo vệ lạ mặt mới được tuyển dụng trong toà nhà này, hoặc là hàng xóm mới chuyển đến ghé qua nhà chào hỏi…”
“Không có.”
“Thôi được rồi.” Lục Tiểu Đường nhanh tay rút USB ra.
Ai ngờ ánh mắt Mạnh Khôn rất tinh, cô ta lập tức truy vấn: “Cô làm gì vậy?”
“Không có gì.” Lục Tiểu Đường cười cười. “Làm theo nguyên tắc thôi.”
“Cô…!!! Đó là đồ riêng tư của cô ấy, cô không có quyền lấy đi. Dù cô có là cảnh sát đi nữa cũng không được phép!” Thái độ Mạnh Khôn bỗng trở nên vô cùng ương ngạnh, cô ta chặn Lục Tiểu Đường lại.
“Mời chị phối hợp làm việc với cảnh sát, mau tránh ra.” Lục Tiểu Đường bình tĩnh nói.
“Không đời nào, trừ phi cô nói cho tôi biết cô đã lấy cái gì.” Mạnh Khôn trừng mắt nhìn chằm chằm chiếc USB trên tay Lục Tiểu Đường như đang suy tính xem có nên cướp nó hay không.
Lục Tiểu Đường vờ nghiêng người qua bên trái, Mạnh Khôn lập tức nghiêng theo, Lục Tiểu Đường bỗng nhanh chóng nghiêng qua bên phải đi lướt qua Mạnh Khôn.
Nhưng cô thật không ngờ người phụ nữ này đột nhiên phát điên lao tới chộp lấy USB trong tay cô.
Lục Tiểu Đường tránh sang bên cạnh khiến Mạnh Khôn nhào vào khoảng không. Cô ta “hừ” một tiếng rồi xoay người lại tiếp tục bổ nhào về phía Lục Tiểu Đường.
Trong giây phút đó hai mắt cô ta đỏ ngầu, gương mặt trở nên vô cùng dữ tợn, dường như đã biến thành một người khác.
Lục Tiểu Đường kinh ngạc, đánh ra một chiêu cầm nã thủ đè cô ta xuống đất rồi lạnh lùng nói: “Tôi có thể bắt chị về tội tấn công cảnh sát đấy chị có biết không?”
Mạnh Khôn thở hổn hển một lúc mới bình tĩnh trở lại, nằm rạp dưới đất không giãy giụa nữa.
Lục Tiểu Đường buông tay ra, nhưng cô ta vẫn nằm im không buồn nhúc nhích. Cô bèn mặc kệ cô ta, cứ thế rời khỏi căn hộ. Lúc đang đứng chờ thang máy, cô lơ đãng quay đầu lại nhìn về phía căn hộ số 045, chợt giật mình.
Không biết từ lúc nào Mạnh Khôn đã đứng ngay ngưỡng cửa lặng lẽ nhìn Lục Tiểu Đường. Gương mặt cô ta lạnh lùng không chút cảm xúc, chẳng biết tâm tình lúc này là buồn bã hay thù hận.
Lục Tiểu Đường bước vào trong thang máy. Cửa thang máy từ từ đóng lại…
Thang máy chậm rãi chạy từ tầng mười lăm xuống, các con số trên bảng đèn led lần lượt sáng lên. Lục Tiểu Đường chợt cảm thấy mu bàn tay đau rát, cô nhìn lại mới phát hiện trên tay mình có một vết cào còn đang rướm máu. Đúng là một người điên!
--------------------------
Người dịch: Min_4ever