Lúc Mộ Dung Vũ Xuyên bước ra khỏi toà nhà cục cảnh sát thì đã gần 7 giờ, trời đã nhá nhem tối. Cục cảnh sát không nằm ở khu vực trung tâm thành phố mà toạ lạc trên một con đường khá hẻo lánh. Tiết trời cuối hè đầu thu, những cây dương mọc hai bên đường đang lúc tươi tốt, mỗi khi trời tối, bóng cây đung đưa chập chờn theo từng cơn gió trông như một bàn tay đang vùng vẫy — một bàn tay không có ngón tay.
Hai bên đường mọc đầy những cây dương cao lớn, cả ngàn vạn bàn tay không ngón đang không ngừng ra sức đung đưa vùng vẫy, khiến ta cảm thấy như chúng đang rất đau đớn, vì thế ta liền hoảng sợ.
Nhưng đối với các cảnh sát viên thì việc đi về trên con đường vắng lặng này vào buổi đêm chẳng có gì đáng ngại. Bao gồm cả nữ cảnh sát.
Lục Tiểu Đường uể oải vẫy tay chào tạm biệt Mộ Dung Vũ Xuyên rồi bước đi thật nhanh. Một cô gái như cô sẽ không lo sợ mình gặp phải nguy hiểm gì, bởi vì bản thân cô đã là sự nguy hiểm đối với người khác.
Seto Minako chạy từng bước nhỏ để theo kịp bước Mộ Dung Vũ Xuyên. “Anh ơi, em cũng định về ký túc xá, chúng ta đi chung đường rồi.”
“Ai bảo anh sẽ về trường? Anh ở trọ bên ngoài mà.”
“Á?” Gương mặt Minako trở nên ủ rũ. Cô nhìn trái nhìn phải, muốn tìm một con đường có nhiều người và nhiều đèn đường hơn.
Mộ Dung Vũ Xuyên liếc cô qua khoé mắt, trong ánh mắt hắn loé lên một tia sâu xa khó hiểu. Hắn nhẹ giọng thì thầm: “Em có muốn biết trước đây chỗ này dùng để làm gì không?”
“Trước đây?” Minako ngây thơ lắc đầu.
“Nơi này trước đây là một bãi tha ma.”
“Bãi tha ma?”
“Tức là nơi đã chôn xác rất nhiều người chết ấy.”
Minako lập tức trợn tròn mắt.
“Anh không có hù doạ em đâu. Không tin thì bữa sau gặp Lục Tiểu Đường em cứ hỏi cô ấy. Sau này khi người Nhật Bản xâm lược Trung Quốc, nơi đây cũng đã xảy ra không ít vụ giết người. Cho đến khi cuộc cách mạng văn hoá diễn ra, những người dân bị đánh chết cũng được chôn ở đây.”
“Vậy – vậy tại sao cục cảnh sát lại được xây ở đây?”
“Để tránh ma quỷ. Theo các học thuyết về phong thuỷ của Trung Quốc, cảnh sát và quân đội đều mang tính chí dương chí cương, vừa vặn có thể khắc chế được âm khí của đám cô hồn dã quỷ lâu năm này. Nếu không làm vậy thì cả thành phố này đều sẽ bị âm khí của các oan hồn ăn mòn, khiến cho bệnh tật và thảm hoạ xuất hiện liên tục.”
Minako cố sức nuốt nước miếng. “Đúng là ở Nhật Bản cũng có lưu truyền cách nói tương tự như vậy.”
“Những thứ thuộc về quy tắc thì ở đâu cũng giống nhau thôi. Em không cần lo lắng, anh sẽ đưa em về.”
Minako nhìn hắn đầy cảm kích.
“Về nhà anh.”
“Ơ? Nhưng… nhưng mà…” Minako lập tức lắp ba lắp bắp.
“Nhưng mà cái gì nữa? Anh có lòng tốt đưa em về, em phải nhận lời chứ.” Mộ Dung Vũ Xuyên kéo tay cô, gần như là lôi đi. “Em yên tâm, nhà của anh to lắm, giường cũng rất lớn, vóc dáng em nhỏ bé như vậy cho dù nằm hai người cũng không thấy chật đâu.”
Minako vẫn cứ cảm thấy trong lời nói của hắn có chứa hàm ý, mà lại còn là một loại hàm ý không mấy tốt đẹp.
Mộ Dung Vũ Xuyên cố ý chọn con đường vừa vắng người vừa thiếu ánh đèn đường, để Minako có muốn bỏ chạy cũng không dám. Cô thất thểu đi theo Mộ Dung Vũ Xuyên, càng nhớ đến biểu hiện quái dị của hắn trong phòng khám nghiệm tử thi lúc chiều, trong lòng cô lại càng thấp thỏm. Cô cứ do dự mãi, không biết giữa việc trời tối thân con gái đi về trường một mình và việc đi theo tên anh lớp trên biến thái này, thì việc nào nguy hiểm hơn.
Một trận gió lạnh thổi qua, tán lá cây lại xì xào rung động. Minako nổi da gà đầy người, hắt hơi một cái. Cô lấy khăn mặt trong túi ra lau, ánh mắt vô tình nhìn sang Mộ Dung Vũ Xuyên mới phát hiện hắn đang từ từ cởi đồ…
“Anh… anh….” Minako hốt hoảng kêu to.
Mộ Dung Vũ Xuyên nở một nụ cười thâm sâu khó lường.
Cô còn nhớ rõ, hắn cũng từng nở nụ cười y như thế này lúc nhìn thi thể người phụ nữ nằm trên bàn giải phẫu.
“Á —” Minako nhanh chóng xoay người bỏ chạy, thế nhưng ông trời lại xui khiến cho hai chân cô vấp vào nhau rồi té ngã trên mặt đất. Minako sợ hãi che mặt, thảm thiết kêu to: “Aaaaa —”
Kêu cả buổi trời cũng chưa cảm nhận được cảm giác đau đớn nào, cô hé mắt nhìn qua kẽ tay, trông thấy một cánh tay đang vòng qua người đỡ cô ngồi dậy.
Mộ Dung Vũ Xuyên đỡ cô đứng lên, lấy chiếc áo khoác vừa cởi khoác lên vai cô, khoé miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười rồi xoay người bước về phía trước.
Minako cúi đầu nhìn chiếc áo khoác đang bao bọc lấy cơ thể mình, trên áo thoảng mùi khói thuốc, trong giây lát còn chưa kịp hiểu là chuyện gì xảy ra.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên, thấy hắn đã đi được khá xa, bèn le lưỡi rồi nhanh chân chạy đuổi theo.
--------------------------
Người dịch: Min_4ever