Chương này xin được gửi tặng bạn Daicasaigon, cảm ơn bạn đã ủng hộ truyện ạ. ^^
--------------------------
Không một ai nói chuyện, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Kiều Khải.
Minako cũng không còn cảm thấy sợ hãi anh ta như lúc nãy, cô không tự chủ được mà tiến lại gần bàn giải phẫu.
Người đàn ông có dáng vẻ thư sinh yếu ớt này có thể mang đến cho người khác cảm giác bình ổn.
“Nếu không có vấn đề gì thì chúng ta tiếp tục.” Kiều Khải vừa nói vừa đưa mắt nhìn lướt qua mặt Mộ Dung Vũ Xuyên.
“Chờ một chút.” Mộ Dung Vũ Xuyên chợt lên tiếng.
“Cậu có vấn đề gì à?” Kiều Khải nhẹ nhàng đưa tay đẩy gọng kính trên mặt.
“Tôi muốn bổ sung thêm hai điểm.”
“Điểm nào?”
“Tôi tán thành quan điểm của anh rằng hung thủ không muốn làm hỏng phương thức giết chóc mang tính thẩm mỹ của hắn. Nhưng chúng ta không thể phủ nhận một điều, nếu hung thủ trực tiếp đâm dao vào tim nạn nhân thì lượng máu chảy ra sẽ vô cùng nhiều, chỉ trong chưa tới một phút nạn nhân chắc chắn sẽ chết. Tôi cho rằng hung thủ cố ý tránh phát sinh tình huống đó, hắn muốn khống chế tốc độ chảy máu trên người nạn nhân.”
“Nghe thật hoang đường.” Võ Bưu hừ lạnh.
“Ông có biết trái tim nằm ở vị trí nào không?” Mộ Dung Vũ Xuyên hỏi ông ta.
Võ Bưu vừa cười vừa vỗ vào ngực trái: “Đừng bảo là ta nói sai nhé, thằng nhóc.”
“Đáp án đúng rồi.” Mộ Dung Vũ Xuyên vẫn thản nhiên như không. “Như vậy hẳn ông cũng biết xương sườn được sắp xếp đối xứng nhau.”
“Cái này đến học sinh tiểu học còn biết nữa là.” Võ Bưu nói.
“Vậy chỗ này gọi là gì?” Mộ Dung Vũ Xuyên chỉ vào vị trí ngay chính giữa lồng ngực mình.
Võ Bưu giật mình, vẻ mặt dần trở nên khó coi. “Rốt cuộc là cậu muốn nói cái gì?”
Đừng nói ông ta không biết, ngay cả Lục Tiểu Đường cũng chẳng thể nhớ được tên của bộ vị đó.
“Đó… đó không phải là khe ngực sao?” Một cảnh sát tên Phạm Hiểu Bằng dáng người vừa mập vừa lùn chẳng biết từ lúc nào đã bước vào phòng khám nghiệm tử thi.
Mộ Dung Vũ Xuyên không biết vô tình hay cố ý lại đưa mắt nhìn vào bộ ngực của Minako, khiến cô theo bản năng phải tự nhìn xuống người mình xem có chuyện gì.
Mộ Dung Vũ Xuyên cười trêu chọc vị cảnh sát béo tròn kia. “Ha ha ha, nói vậy mà cũng nói được. Anh xem nhiều phim AV quá rồi phải không?”
(Chú thích: Phim AV là từ viết tắt của Adult Video, nghĩa là phim người lớn.)
Minako giật giật ống tay áo của Lục Tiểu Đường, hỏi khẽ: “Phim AV là gì vậy chị?”
“Là kỳ kinh nguyệt của hắn ấy!” Lục Tiểu Đường tức giận lầm bầm.
“Tên khoa học của bộ phận này là xương ức.” Mộ Dung Vũ Xuyên thu lại nụ cười cợt nhả. “Hung thủ đâm một dao thật mạnh vào phần dưới của xương ức, ngay tại điểm giao nhau giữa hai vết cắt, một dao này đã đâm vỡ cả phần xương bên trong. Tôi không tin nhát dao này của hắn chỉ là may mắn.”
“Cậu nói vậy là có ý gì?” Ánh mắt Kiều Khải bên dưới lớp mắt kính hiện ra vẻ thù địch.
“Ý tôi là, nếu nhất định phải rạch một hình chữ thập lên thân thể nạn nhân, đồng thời muốn đâm nạn nhân một nhát chí mạng, thì theo con mắt chuyên nghiệp của những bác sĩ pháp y như tôi, đâm một nhát vào điểm giao nhau của hình chữ thập chính là lựa chọn lý tưởng nhất.”
“Xương ức của một người gồm ba bộ phận,” Mộ Dung Vũ Xuyên chỉ tay vào bộ ngực mình. “Phần trên của xương ức tương đối rộng, gọi là cán ức. Phần giữa của xương ức có hình chữ nhật dài, gọi là thân ức. Phần dưới của xương ức là một đoạn xương ngắn rất mỏng manh, gọi là mũi ức. Mũi ức là phần yếu ớt nhất trong ba bộ phận.”
“Khi một người đến tuổi 30, phần mũi ức sẽ bắt đầu bị vôi hoá và trở nên cứng rắn hơn. Nhưng trước khi đến lúc ấy, trừ trái tim ra thì mũi ức chính là bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể, vì bên trong nó là động mạch phổi, một khi bị vỡ ra thì máu sẽ từ từ chảy ra ngoài, vị trí đó lại nằm rất sâu trong cơ thể nên không có cách nào cầm máu. Do đó, nếu tôi phải đâm một người chưa đến 30 tuổi, đồng thời phải đảm bảo giết chết người đó, thì tôi chắc chắn cũng sẽ vẽ một chữ thập lên người hắn rồi đâm một dao chí mạng vào vị trí điểm giao nhau của chữ thập.”
Lục Tiểu Đường bỗng tiếp lời: “Ý của cậu chính là, hung thủ là một kẻ có kiến thức về y học.”
Mộ Dung Vũ Xuyên gật đầu. “Chính là như vậy. Hoặc có thể nói hung thủ là một bác sĩ.”
Suy đoán của hắn khiến cho mọi người có mặt trong phòng đều phải trợn mắt há mồm.
Kiều Khải suy nghĩ một chút rồi phản bác: “Một người được huấn luyện chuyên nghiệp như bộ đội đặc chủng cũng có khả năng nắm giữ những kiến thức y học này.”
Anh ta nói tuy cũng có lý, thế nhưng kiến thức y học mà bộ đội đặc chủng được dạy vốn không phải để cứu người, mà là để giết người.
--------------------------
Người dịch: Min_4ever