Kiều Khải vừa dùng tay ra hiệu vừa nói tiếp: “Tôi đã kiểm tra vách buồng vệ sinh, trên đó có dính máu, phân và nước tiểu của nạn nhân, trên bàn tay cô ta cũng dính những thứ này. Có thể suy ra sau khi nạn nhân bị rạch bụng, ý thức cô ta vẫn còn tỉnh táo nên theo bản năng dùng tay đè lên miệng vết thương để cầm máu.”
"Ưm —— ưm ——" Minako cuối cùng không nhịn nổi nữa, cô bịt miệng chạy thật nhanh về phía bồn rửa tay trong góc phòng nôn mửa liên tục.
“Ai dẫn cô nhóc này vào đây vậy? Tưởng đây là đâu hả?” Võ Bưu trừng mắt.
Lục Tiểu Đường lúng túng bước tới đỡ Minako lên.
“Xin lỗi, em đã đem lại phiền toái cho mọi người rồi. Em xin lỗi. Em xin lỗi.” Minako đỏ mặt liên tục cúi người nhận lỗi.
“Cậu kia làm gì vậy?”
Giọng nói nghiêm nghị của Kiều Khải bỗng thu hút lực chú ý của mọi người.
Ánh mắt anh ta đang nhìn chằm chằm Mộ Dung Vũ Xuyên. Vừa rồi khi mọi người đều nhìn về phía Minako thì Mộ Dung Vũ Xuyên đã đi đến trước bàn giải phẫu để sờ soạng thi thể.
Bàn tay hắn dán chặt vào da thịt nạn nhân rồi chậm rãi chuyển động như thể đang vuốt ve người yêu của mình.
Sống lưng Lục Tiểu Đường lạnh đến run rẩy, cô vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Nếu như không phải đang ở trước mặt mọi người, cô nhất định sẽ cho tên biến thái này một trận no đòn. Bây giờ cô biết làm sao để giải vây cho hắn đây?
Mộ Dung Vũ Xuyên nở một nụ cười đầy quỷ dị nhìn Kiều Khải. “Căn phòng này rét buốt quá, tay tôi sắp đông cứng mất rồi. Thi thể chị ta thật là ấm áp.”
Những lời này vừa nói ra đã khiến tất cả mọi người đều kinh hãi.
Sau một lúc lâu, Kiều Khải mới run rẩy nói: “Cậu… cậu là đồ quái dị, tránh xa tôi ra một chút!”
“Được rồi, anh tiếp tục đi.” Mộ Dung Vũ Xuyên chắp tay sau lưng lui về sau một bước.
Ánh mắt của hắn không biết vô tình hay cố ý chạm phải ánh mắt Lục Tiểu Đường, khiến cô cảm thấy trong ánh mắt đó dường như có ẩn ý.
Kiều Khải sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu rồi tiếp tục kiểm tra thi thể. Rất nhanh sau đó anh ta lại có phát hiện mới, ngón tay anh ta đặt bên dưới xương quai xanh của nạn nhân. “Vết dao trên thi thể nạn nhân bắt đầu từ chỗ này, miệng vết thương có hình chữ V. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là vết thương gây ra bởi một con dao hai lưỡi. Hiện nay đa số bọn lưu manh đường phố đều thích sử dụng loại dao có răng cưa và dao có rãnh để máu chảy nhanh hơn, hoặc dùng dao găm quân đội. Loại dao đặc thù của hung thủ có thể giúp ích cho quá trình điều tra và phá án.”
“Đúng vậy.” Võ Bưu gật đầu.
Kiều Khải cúi người, tay trái dùng nhíp gắp một miếng bông tẩm cồn lau đi vết máu ở mặt ngoài vết thương tại điểm giao nhau.
Dưới ánh sáng rõ ràng của phòng khám nghiệm tử thi, vết thương bây giờ trông kinh khủng hơn nhiều so với lúc mới phát hiện thi thể.
“Bên rìa vết thương có dấu vết ma sát, phỏng đoán do cán dao chạm vào làn da tạo thành. Hung thủ dùng hết sức lực để đâm dao này nhằm đẩy nạn nhân vào chỗ chết. Lưỡi dao dài khoảng 10cm, rộng khoảng 3cm, không có ngạnh. Số liệu kỹ thuật cụ thể về hung khí gây án tôi sẽ viết trong báo cáo.”
“Điểm đó rất quan trọng đấy.” Võ Bưu gật đầu.
“Nếu như tôi đoán không sai, một lát nữa khi mở lồng ngực nạn nhân ra chúng ta sẽ thấy xương sống của cô ta vỡ ra nhiều mảnh vụn. Bây giờ tôi cho ngón tay vào bên trong vết thương… Ừ, tôi có thể sờ được một số mảnh xương cứng vỡ vụn trong này, chắc hẳn là mảnh vỡ của xương sống.”
“Nếu may mắn chúng ta có thể phát hiện ra nhiều dấu vết hơn do hung thủ lưu lại.” Anh ta ngẩng đầu lên nhìn Võ Bưu và Lục Tiểu Đường, thấy bọn họ không có câu hỏi nào mới tiếp tục nói: “Vết dao đâm ở giữa ngực không vuông góc với thi thể nạn nhân mà chếch xuống dưới 45 độ, có thể suy ra lúc đó hung thủ đứng cao hơn nạn nhân rồi đâm xuống, Tư thế của hắn lúc đó hẳn là đang đứng. Thông thường một người khi muốn dồn sức lại để tấn công thì sẽ hơi khuỵu gối, bả vai hơi chùng xuống, do đó tôi suy đoán hung thủ cao từ 1m8 đến 1m9.”
Anh ta suy nghĩ một chút rồi mô tả lại tình huống lúc đó như thể đã tận mắt chứng kiến vụ án xảy ra. “Lúc đó hắn đứng trước mặt nạn nhân, hai chân hơi khuỵu xuống, rút từ sau lưng ra một con dao sắc bén rồi giơ lên cao, dồn sức đâm mạnh vào ngực nạn nhân.”
Minako mở to mắt nhìn trừng trừng Kiều Khải đang miêu tả sinh động như thật. Khi ánh mắt anh ta đột nhiên nhìn về phía cô, cô bất giác run rẩy cả người.
Tay trái Lục Tiểu Đường đỡ lấy tay phải, cô chống cằm suy nghĩ rồi bước đến bên cạnh thi thể nạn nhân để quan sát vết thương, bỗng cô cất tiếng hỏi: “Tại sao hắn lại không đâm vào tim chị ta?”
“Hỏi rất hay.” Kiều Khải nhìn Lục Tiểu Đường bằng ánh mắt tán thưởng. “Chúng ta đều biết trái tim không bao giờ nằm ở chính giữa lồng ngực, cho nên khi hắn đã rạch một hình chữ thập trên thân thể nạn nhân lại đâm dao vào tim nạn nhân thì sẽ làm mất đi vẻ đẹp của sự đối xứng. Đây là nguyên nhân thứ nhất. Còn một nguyên nhân khác nữa là chung quanh trái tim được bao bọc bởi xương sườn và xương sụn, cho dù là bộ đội đặc chủng được huấn luyện chuyên nghiệp cũng chưa chắc sẽ đâm một nhát mất mạng. Nếu vậy hắn có thể sẽ phải đâm vài dao, khi đó trên người nạn nhân sẽ không chỉ có một vết dao, đồng thời cũng sẽ mất đi vẻ đẹp đối xứng.”
Những người có mặt trong căn phòng đều bị giật mình bởi phân tích của Kiều Khải.
--------------------------
Người dịch: Min_4ever