Đường Kiện liền hỏi: “Cô ấy muốn nói gì với cậu?”
Mộ Dung Vũ Xuyên thuật lại chuyện Liễu Quyên gọi điện cho hắn lúc sáng.
Đường Kiện rất kinh ngạc. “Nói như vậy nghĩa là cho đến bây giờ nạn nhân không chỉ có hai người. Nhưng chúng ta lại không biết nạn nhân mà Liễu Quyên nhắc đến là ai. Có lẽ tôi phải phái người đến điều tra nhà Na Lượng lần nữa, dù có phải quật lên ba tấc đất tôi cũng phải tìm cho ra.”
Mộ Dung Vũ Xuyên bỗng nói: “Tôi có một suy đoán.”
“Suy đoán gì?”
“Anh nói xem, bộ thi thể chôn trong sân nhà Na Lượng liệu có phải là Trì Phỉ Phỉ không?”
Đường Kiện cả kinh rồi trầm ngâm trong thoáng chốc. “Cậu nói rất có lý. Nếu như khi ấy Na Lượng giả vờ làm con tin để cứu Trì Phỉ Phỉ đi, thì theo thương thế của Trì Phỉ Phỉ lúc đó rất có khả năng cô ta đã sớm mất. Sau đó Na Lượng phải nghĩ cách đào đất chôn cô ấy, thời điểm đó cũng khá ăn khớp với lúc Liễu Quyên phát hiện hành động kỳ lạ của hắn ngoài sân.”
“Vậy tại sao hắn đã chôn cô ấy rồi lại còn đào thi thể cô ấy lên lần nữa?” Mộ Dung Vũ Xuyên đưa ra nghi vấn.
“Có lẽ hắn cảm thấy chỗ đó dễ bị bại lộ nên mới đào thi thể lên để dời đi chỗ khác.” Đường Kiện suy nghĩ một chút. “Cũng có thể hắn chỉ dời đi một đoạn không xa.”
Một kỹ thuật viên giám định hiện trường bước đến bên cạnh Đường Kiện báo cáo: “Trên bệ cửa sổ phát hiện dấu giày cỡ số 43, ngoài cửa sổ cũng có dấu chân hướng ra ngoài. Hẳn là hung thủ sau khi gây án đã chạy trốn bằng đường cửa sổ.”
Một giờ sau.
Các kỹ thuật viên giám định hiện trường đã hoàn tất công việc, bên pháp y kiểm tra sơ bộ thi thể cũng đã xong, các kết quả đều trùng khớp với nhận định ban đầu của Mộ Dung Vũ Xuyên. Bản ghi chép của cô lễ tân cũng đang ở trong tay Đường Kiện.
Đường Kiện tổng hợp lại kết quả điều tra sơ bộ rồi nói với các điều tra viên dưới trướng mình: “Buổi trưa khoảng 1 giờ 30 phút, cô lễ tân thấy nạn nhân Liễu Quyên đi cùng một người đàn ông lên lầu, kẻ đó đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm. Theo phán đoán sơ bộ, nạn nhân có quen biết với người đàn ông này, nếu không một người ăn mặc kỳ lạ như vậy nhất định sẽ khiến cho cô ấy cảnh giác. Hiện trường gây án vô cùng sạch sẽ cho thấy nạn nhân không hề đề phòng vị khách này. Đệm sô pha vẫn rất ngăn nắp sạch sẽ, không có dấu vết bị người ta ngồi lên, chứng tỏ hung thủ đi theo nạn nhân lên lầu, vừa bước vào phòng đã ra tay sát hại. Đúng như Mộ Dung Vũ Xuyên suy đoán, mục đích chính của hung thủ là giết chết nạn nhân. Điểm này hoàn toàn không đồng nhất với hai vụ án trước đó ở thành phố C. Nếu chúng ta biết được nguyên nhân hung thủ muốn giết nạn nhân thì vụ án sát nhân hàng loạt này sẽ được phá giải.”
Đường Kiện vừa nói vừa nhìn về phía Mộ Dung Vũ Xuyên.
Lý do hung thủ giết chết Liễu Quyên là vì cô ấy biết đầu mối để phá vụ án này. Mà đầu mối này rốt cuộc là gì đây? Cô ấy định kể với Mộ Dung Vũ Xuyên chuyện gì?
Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn thi thể Liễu Quyên.
Bây giờ cô ấy đã hoàn toàn im lặng, không thể nói ra một lời nào nữa.
Hắn nhớ lại lời của Liễu Quyên trong điện thoại, liệu trong cuộc đối thoại đó Liễu Quyên có đang ám thị với hắn điều gì không?
Hắn nhớ lại một lần.
Lại suy nghĩ một lần.
Rồi khẽ thở dài.
Cặp mắt của Liễu Quyên đang chăm chú nhìn về phía bộ móng chân được sơn đỏ tươi của cô ấy.
Tách.
Một giọt máu từ đầu ngón tay cô rơi xuống.
Vũng máu dưới đất toả ra từng làn gợn sóng nhỏ.
Mộ Dung Vũ Xuyên nhíu mày.
Tách.
Lại một giọt máu nữa.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Đường Kiện hỏi.
“Tôi có hai vấn đề nghĩ mãi chưa ra.” Mộ Dung Vũ Xuyên đáp.
“Ồ?”
[Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]
Mộ Dung Vũ Xuyên giải thích: “Hung thủ rạch một đường bên dưới ngực nạn nhân theo hướng từ trái qua phải, dựa theo hình dạng mũi dao đâm vào cơ thể có thể xác định được điểm này.”
timviec taitro
“Đúng vậy.” Vị pháp y do Đường Kiện dẫn tới gật đầu thừa nhận. “Hung thủ là một người thuận tay phải.”
“Nhưng anh không chú ý tới vết dao cắt ngay yết hầu nạn nhân lại hướng từ phải sang trái sao?” Mộ Dung Vũ Xuyên nói. “Nói cách khác, hắn ta cầm dao bằng tay trái.”
Vị pháp y suy nghĩ một chút rồi đáp: “Cũng không có gì lạ. Tôi đoán là sau khi vào phòng nạn nhân, hung thủ nóng lòng muốn chế ngự cô ta. Sức mạnh của tay phải luôn lớn hơn tay trái nhiều, nên động tác đầu tiên của hắn là dùng tay phải để khống chế nạn nhân. Tiếp theo hắn chỉ có thể dùng tay trái để rút dao ra giết người.”
“Tôi hoàn toàn không đồng tình với lý giải của anh.”
Câu nói lạnh như băng của Mộ Dung Vũ Xuyên khiến vị pháp y hơn bốn mươi tuổi cảm thấy vô cùng mất mặt. Anh ta đỏ mặt tía tai tranh luận: “Hung thủ thuận tay phải, về mặt lý thuyết nên cầm dao bằng tay phải. Nhưng trong thực tế đôi khi cũng sẽ có những ngoại lệ, chuyện này cũng rất bình thường.”
Mộ Dung Vũ Xuyên nói: “Anh đã quên đi một kiến thức rất thông thường.”
“Cái gì?”
“Hung thủ không phải là kẻ nhất thời nổi lên ý muốn giết người, hắn đã chuẩn bị rất kỹ càng trước khi đến. Chắc chắn hắn sẽ đặt dao găm ở nơi quen thuộc và dễ dàng rút ra nhất. Một kẻ thuận tay phải sẽ đặt dao ở phía bên phải người. Khi hắn ra tay hành hung nạn nhân, nếu hắn dùng tay phải ghì chặt nạn nhân từ phía sau thì tay trái của hắn sẽ không cách nào lấy được con dao đặt phía bên phải cơ thể vì đã bị nạn nhân chắn ở trước người.”
Vị pháp y lập tức ngậm miệng lại.
Mộ Dung Vũ Xuyên tiếp tục nói: “Cách giải thích duy nhất cho mâu thuẫn này chính là, hung thủ đã đặt sẵn con dao ở phía bên trái người hắn, hắn là người thuận tay trái chứ không phải tay phải.”
“Theo suy luận của cậu thì hung thủ là người thuận tay trái, vậy tại sao lúc hắn rạch dao lên người nạn nhân lại dùng tay phải?”
“Đây chính là điểm khiến tôi phải suy nghĩ.”
Vị pháp y vẫn không cam lòng, tiếp tục hỏi: “Không phải cậu nói có hai vấn đề sao? Vấn đề thứ hai là gì?”
- ------------------
Người dịch: Min_4ever